Phương Quyên vừa vào phòng đã bị một bác sĩ nam ôm lấy.
"Ai nha, anh đừng làm loạn! ~"
Phương Quyên đẩy ông ta ra.
Người đàn ông có chút không cam lòng lần nữa từ phía sau ôm lấy bà ta.
"Làm sao vậy? Bây giờ hầu hạ lão già kia, không thèm anh nữa sao? "
Người đàn ông ngẩng đầu lên, trong nháy mắt đó, Thẩm Hạ Lan lập tức ngây ngẩn cả người.
Đây là một bác sĩ chỉnh hình nổi tiếng trong bệnh viện - Vu Vĩ.
Lúc trước Thẩm Hạ Lan còn nhớ rõ tên của ông ta ở trên bảng bác sĩ ưu tú của bệnh viện, không nghĩ tới lại cùng Phương Quyên có loại quan hệ này?
Thẩm Hạ Lan cảm giác mình vừa phát hiện một chuyện rất lớn.
Vợ bé của Tống Hải Đình ở bên ngoài còn có tình nhân, hơn nữa tình nhân này còn là một bác sĩ rất có tiền?
Cô không khỏi nhìn Vu Vĩ nhiều hơn một chút.
Vu Vĩ xem như lớn lên cũng không tệ lắm, cho dù hơn bốn mươi, vẫn là mê người như cũ, cộng thêm nghề bác sĩ, sẽ phải có không ít phụ nữ thích, làm sao lại hết lần này tới lần khác đều cấu kết với một phụ nữ có chồng là Phương Quyên?
Thẩm Hạ Lan nghĩ mãi mà không rõ.
Phương Quyên trực tiếp kéo khăn quàng cổ của mình, có chút bực bội nói: "Anh mỗi ngày trong đầu đều nghĩ một chút chuyện như vậy, ngoại trừ suy nghĩ bằng nửa thân dưới, anh còn biết cái gì? "
Thấy Phương Quyên nói mình như vậy, Vu Vĩ cũng có chút mất hứng, sắc mặt trầm xuống.
"Cô hôm nay chạy tới chính là vì nhăn mặt với tôi? Phương Quyên, cô là đừng quá coi trọng bản thân, tôi cho cô biết, cô còn như vậy tôi liền......"
"Anh liền làm sao? Vu Vĩ, anh tốt nhất hiểu rõ một chút, chức danh giáo sư của anh bây giờ là ai giúp anh lấy? Tôi có thể cho anh trở thành bác sĩ mọi người kính ngưỡng, tôi cũng có thể cho anh trở thành chuột chạy ngoài đường. Anh đừng ép tôi. "
Bộ dạng vênh váo hung hăng của Phương Quyên với bộ dáng mẹ hiền vợ tốt ở Nhà họ Tống quả thực như hai người.
Thẩm Hạ Lan nếu như không biết bà ta, thật sự là sẽ cho rằng chính mình nhận lầm người.
Trước sau tương phản này cũng quá lớn rồi nha.
Vu Vĩ nghe Phương Quyên nói như vậy, lập tức giương lên khuôn mặt tươi cười.
"Đừng nha, thanh danh của tôi bị hủy, đối với cô không có gì tốt. Hơn nữa, chúng ta còn có con trai. Tôi nếu quả thật không có cơm ăn, tôi nên đi tìm con trai Tống Đình của chúng ta, nói cho nó biết tôi mới là ba ruột. "
Thẩm Hạ Lan lập tức sợ ngây người.
Cái gì?
Tống Đình lại là con trai của Phương Quyên với Vu Vĩ?
Điều này sao có thể?
Tống Hải Đình dù gì cũng là một thương nhân, căn bản không có khả năng không cẩn thận. Ông ta lúc trước nhận Tống Đình về, dù thế nào cũng đã xét nghiệm ADN nha?
Ngay lúc Thẩm Hạ Lan nghi hoặc, Phương Quyên cười lạnh nói: "Ôi!!!, anh còn biết chúng ta có một đứa con trai cơ à? Nếu không phải năm đó tôi cho người âm thầm làm việc, đem đổi mẫu máu của Tống Đình cùng Tống Dật Hiên, anh cho rằng lão hồ ly Tống Hải Đình kia sẽ nhận Tống Đình làm con trai? Tôi cố gắng nhiều năm như vậy, ở trước mặt ông ta khúm núm, tôi là vì cái gì? Còn không phải là vì con trai chúng ta? Hiện tại nó thì tốt rồi, thà rằng đi Nhà họ Diệp làm con chó của Diệp Ân Tuấn, cũng không muốn trở về đoạt gia sản Nhà họ Tống. "
"Cái này không thể được, Nhà họ Tống hết thảy đều là của chúng ta, đây chính là lúc trước chúng ta sắp đặt. "
Vu Vĩ lập tức liền nóng nảy.
Phương Quyên đặt mông ngồi ở trên giường bệnh, thở dài một hơi nói: "Anh cho rằng tôi không nóng nảy sao? Thế nhưng là ai lúc trước kêu tôi đem con trai đưa đến cô nhi viện? Nếu như trong tay tôi, con trai hiện tại làm sao có thể không nghe lời? "
"Tôi lúc đầu làm sao có thể cho cô mang theo con trai? Lúc đó nếu như cô mang theo Tống Đình, Tống Hải Đình đã sớm không cần cô rồi. Phương Quyên, bây giờ nói những thứ này còn có tác dụng gì? Hiện tại rốt cuộc làm sao bây giờ? "
"Làm sao bây giờ? Còn có thể làm sao? Chỉ có thể đoạt gia sản từ trong tay Tống Dật Hiên, bằng không thì còn có thể làm sao? Tôi hôm nay đến có chuyện tìm anh. "
Phương Quyên thấp xuống giọng nói: "Anh cũng biết, lúc trước tôi từng giúp đỡ một đứa cô nhi có phải không? "
"Đúng vậy, vì chuyện này mà tôi còn rất tức giận, cô nói chút tiền này cho tôi đánh bài cũng không đủ, còn giúp đỡ cô nhi, cô quả thực đầu óc có bệnh! Tống Hải Đình cũng vậy, xem ra rất thương cô, mỗi tháng đều cho cô sáu mươi triệu tiền tiêu vặt, làm được một chút gì sao? Phương Quyên, cô có được hay không? Một lão già cô cũng làm không được à...? "
Lời Vu Vĩ nói lập tức làm Phương Quyên phát hỏa.
"Anh câm miệng cho tôi! Một người yếu đuối ăn bám đàn bà, có tư cách gì mà nói tôi? Tôi tốt xấu gì ở Nhà họ Tống chịu nhục vì con trai, anh làm ba kiểu gì vậy? Quay lại lúc nhận con trai, anh cũng không biết xấu hổ nhận làm ba của nó? "
"Tôi làm sao lại không biết xấu hổ? Là tôi cho nó sinh mạng, nó phải hiếu thuận tôi. "
"Tôi nhổ vào! Anh vẫn là đồ không biết xấu hổ! Tôi lúc đầu làm sao lại thích anh? "
Phương Quyên trực tiếp nhổ một bãi nước miếng lên mặt Vu Vĩ.
Vu Vĩ có chút muốn nổi giận, bất quá vẫn là nhịn được.
"Cô rốt cuộc muốn nói cái gì? Mau lên đi! "
Phương Quyên tuy bây giờ nhìn Vu Vĩ rất không thuận mắt, nhưng bà ta vẫn nhấn lửa giận của mình xuống, thấp giọng nói: "Cô nhi tôi giúp đỡ hiện tại xảy ra chút vấn đề. "
"Vấn đề gì? "
"Đừng nhắc nữa, tôi muốn dùng mỹ nhân kế lấy trộm con dấu công ty từ chỗ Tống Dật Hiên, đến lúc đó len lén đem tài sản công ty chuyển tới tài khoản chúng ta, ai biết đứa sói mắt trắng kia dùng mỹ nhân kế không thành, ngược lại bị Tống Dật Hiên mê hoặc, nhiều lần phá chuyện tốt của tôi. Tôi thấy cô ta là thật sự thích Tống Dật Hiên, đối với một quân cờ không nghe lời, tất nhiên là không cần thiết giữ lại. Người phụ nữ này biết quá nhiều bí mật của tôi. Cho nên tuyệt đối không được giữ lại. Cô ta bây giờ đang cấp cứu trong bệnh viện của mấy người. Tôi đã tìm người đập nát xương cốt cả người của cô ta, cứ coi như có cứu chữa, đoán chừng coi như là người tàn phế. Đến lúc đó chỉ cần anh đi vào phòng bệnh, anh là bác sĩ chủ trì, tốt nhất thừa cơ xử lý cô ta, tránh cho chuyện xấu đi. "
Lời Phương Quyên nói làm cho trong lòng Thẩm Hạ Lan đã nắm chắc, xem ra lúc trước bọn họ hoài nghi hoàn toàn đúng, thật sự chính là Phương Quyên ở sau lưng giở trò quỷ.
Nhưng mà Thẩm Hạ Lan tò mò là Phương Quyên giúp đỡ Trương Mẫn thế nào? Bà ta lại là từ chỗ nào biết chuyện của Trương Mẫn?
Nơi này và Vân Nam cách xa nhau xa như vậy, cũng may mà Phương Quyên lanh lợi, ai cũng không thể nghĩ tới bà ta sẽ chạy tới Vân Nam giúp đỡ hai đứa cô nhi đến trường.
Lưu Mạnh luôn không biết người sau lưng giúp đỡ Trương Mẫn là ai, nếu như là Phương Quyên, vậy thì đều sáng tỏ.
Tống Hải Đình ở Hải Thành vẫn có chút thực lực, hơn nữa Tống Hải Đình bởi vì quan hệ của Tống Dật Hiên khi nhập ngũ, cũng quen một số người trong quân đội, muốn làm chút chuyện hẳn là cũng không tính là việc khó.
Nhưng là khó ở chỗ Phương Quyên lợi dụng quan hệ của Tống Hải Đình, Tống Hải Đình còn không có phát hiện, người khác cũng không biết, thật là lợi hại.
Thẩm Hạ Lan không thể không bội phục người phụ nữ Phương Quyên này.
Vu Vĩ nghe được Phương Quyên nói như vậy, lông mày lập tức nhíu lại.
"Em sao lại bất cẩn như vậy? Đã nói không quen nuôi người ngoài, em Không nghe, cho cô ta tiền nhiều năm như vậy, nếu cho anh......"
"Cho anh? Anh đã sớm đi rồi, em còn không biết anh? Nhiều năm như vậy bên người dù sao cũng phải có người của mình? Bằng không thì em ở Nhà họ Tống như thế nào? Anh không biết cái tiểu nhóc thúi Tống Dật Hiên kia, căn bản không để em vào mắt, tâm tâm niệm niệm chỉ có mẹ nó. Lão già Tống Hải Đình kia, nhìn thì với Tống Dật Hiên không đánh liền mắng, thế nhưng là vẫn là quan tâm nó nhất. Mặc kệ Tống Dật Hiên làm cái gì với em, nói ác độc cỡ nào, ông ta đều bắt em chịu đựng. Thậm chí cho tới bây giờ cũng chưa từng cân nhắc muốn đem công ty cho Tống Đình, mà đền bù cho Tống Đình một hai căn hộ nhỏ liền xong việc. Nếu như không phải sớm biết lão già kia không biết Tống Đình không phải con của ông ta, em còn thật sự có hơi sợ hãi. "
Phương Quyên vừa nói vừa lấy thuốc lá rồi muốn châm, lại bị Vu Vĩ trực tiếp cho cướp mất.
"Bà cô của tôi ơi, nơi này là phòng bệnh. Em ở nơi này hút thuốc là sợ người khác không biết chúng ta ở chỗ này à? "
Phương Quyên có chút chán nản trực tiếp nằm ở trên giường, nhìn lên trần nhà nói: "Cuộc sống như vậy em thật sự chịu đủ rồi. Đã nhiều năm như vậy, em liên tục ở Nhà họ Tống nỗ lực, người ngoài đều nói Tống Hải Đình đối với em rất tốt, cái gì cũng yêu chiều em, thế nhưng là thực tế thì sao? Chỉ có chính mình biết rõ. Trong lòng của ông ta thủy chung vẫn chỉ có Lưu Mai. Hơn hai mươi năm, ông ta vẫn không ly hôn với Lưu Mai, để cho em danh không chính ngôn không thuận, thậm chí ngay cả tư cách kế thừa di sản cũng không có, bằng không thì sớm đã sớm giết chết ông ta. "
"Đừng nóng nảy, chờ chúng ta lấy được quyền hành tài chính Nhà họ Tống rồi cho ông ta quy thiên cũng chưa muộn. Em yên tâm, có anh ở đây, anh đương nhiên sẽ để cho ông ta chết, còn là thần không biết quỷ không hay. "
Phương Quyên lúc này mới nở nụ cười.
"Anh a..., thời điểm này mới có chút hữu dụng, không uổng phí bốn năm trường y. "
"Đương nhiên, nếu như anh thật sự không học một chút bản lĩnh, không phải anh sẽ xin lỗi em vì đã cho anh bốn năm đại học sao? "
Vu Vĩ nói xong lần nữa lại gần, gắt gao ôm lấy Phương Quyên.
Lúc này, Phương Quyên không có đẩy ông ta ra, ngược lại là tựa vào trong ngực của ông ta, thấp giọng nói: "Vu Vĩ, em làm gì hết thảy cũng là vì anh và con trai, nếu như không phải là bởi vì nhà các anh quá nghèo, em căn bản sẽ không lừa dối chính mình. Anh đã nói, đời này đều chờ em. Anh đợi em nắm trong tay tài sản của Nhà họ Tống, chúng ta liền kết hôn, đến lúc đó chúng ta đi Paris ở nước Pháp hưởng tuần trăng mật được không? "
Mí mắt Vu Vĩ có chút trắng bệch, bất quá vẫn là cười dối trá nói: "Được, em nói cái gì cũng được, ai bảo em là vợ của anh. "
Nói xong ông ta muốn hôn Phương Quyên, lại bị Phương Quyên ngăn lại.
"Em và anh nói chuyện nghiêm chỉnh, chuyện Trương Mẫn anh có thể xử lý được không? "
"Yên tâm đi, có việc nào mà em đưa cho anh mà không xử lý tốt? Lưu Mai năm đó tinh thần rối loạn chẳng phải anh cho cô ta uống thuốc sao? Không thì, em thực cho rằng Lưu Mai yếu ớt đến mức thấy các người nằm ở cùng một chỗ liền giận điên lên? "
Lời Vu Vĩ nói lại lần nữa làm Thẩm Hạ Lan chấn kinh.
Cô thế nào cũng không nghĩ tới chuyện này còn có ẩn tình như vậy.
Phương Quyên lại cười nói: "Chuyện này là chuyện mà anh làm em hài lòng nhất. Em biết rõ anh cùng y tá có quan hệ mập mờ, chẳng qua vì thấy anh hạ độc trên người Lưu Mai nhiều năm như vậy, em còn có thể tha thứ cho anh. Nhưng mà Vu Vĩ, hiện tại Lưu Mai được Tống Dật Hiên đón ra, anh có phải nên xử lý y tá đó không? "
"Xử lý? Xử lý như thế nào? "
Vu Vĩ lập tức ngây ra một lúc.
Phương Quyên đẩy ông ta ra, cười lạnh nói: "Đừng có giả bộ hồ đồ với tôi, anh đây là chờ tôi ra tay? "
"Không cần không cần, em yên tâm đi, anh nhất định xử lý tốt, làm cho cô ta chết ngoài ý muốn. Em đừng tức giận. "
Nói xong Vu Vĩ lần nữa lại gần.
Có lẽ là bởi vì lời Vu Vĩ nói làm cho Phương Quyên hài lòng, lúc này bà ta trực tiếp ngã vào trong ngực Vu Vĩ, hai người rất nhanh tràn ngập tình ý.
Thẩm Hạ Lan cảm giác mình nghe tiếp quá lúng túng, không khỏi lén lút lui ra, cũng ngay lúc rời đi không cẩn thận đụng phải chậu hoa trên bệ cửa sổ.