Cục Cưng Có Chiêu

Chương 358: Chương 358: Anh không khỏe




Tống Dật Hiên ngẩn ra.

“Ôi đệt! Đứa nào thế? Là ai muốn hại ông đây? Tôi thật sự không biết gì về bức ảnh đó hết.

Tống Dật Hiên muốn khóc.

Diệp Ân Tuấn nhanh chóng điều tra IP của đối phương, đáng tiếc đối phương quá gian xảo, dùng trạm chuyển tiếp của nước ngoài, chờ đến khi Diệp Ân Tuấn tìm được trạm chuyển tiếp, ảnh đã gửi xong.

Diệp Ân Tuấn nhíu mày lại, xem ra tâm trạng của anh đang cực kỳ tệ.

Nếu tôi nay anh không đến tìm Tống Dật Hiên, chỉ sợ Tống Dật Hiên phải gánh tội oan rồi.

Ai mà ngờ được hai người ban sáng còn nhào vào đánh lộn, bây giờ đến tối lại sáp lại cùng xem máy tính chứ?

Diệp Ân Tuấn nhìn những bức ảnh đó, có mấy tấm quá hở hang, bị anh xóa hết, mấy tấm khác đều là ảnh chụp chung của Thẩm Hạ Lan và Tống Dật Hiên, hành động thân mật, vừa nhìn đã khiến người ta sôi máu.

Tống Dật Hiên vội vàng hô: “Cái này không phải thật! Tôi và Hạ Lan chưa bao giờ có hành động như thế!”

“Tôi biết!”

Diệp Ân Tuấn lạnh nhạt nói.

Tống Dật Hiên vừa định thở phào nhẹ nhõm, lại nghe Diệp Ân Tuấn nói: “Hạ Lan nhà tôi tác phong đoan chính, sao có thể lập mờ với tên trăng hoa như anh được? Sẽ làm em ấy bị hạ giá.”

“Diệp Ân Tuấn, anh mở miệng ra là nói móc người khác thế à?”

Tống Dật Hiên cảm thấy cực kỳ bực bội, nhưng bây giờ anh cũng đã biết, có người cố ý muốn vu oan cho anh.

“Chuyện này anh tính làm như thế nào?”

“Điều tra!”

Diệp Ân Tuấn nói xong, lập tức xóa sạch tất cả hình ảnh và tin tức liên quan đến Thẩm Hạ Lan trong máy tính và điện thoại của Tống Dật Hiên.

“Tôi có thể giúp đỡ gì trong chuyện này không?”

Bây giờ Tống Dật Hiên thật sự cũng rất mơ hồ.

Diệp Ân Tuấn không nói gì, đứng dậy bỏ về.

“Nè nè nè, Diệp Ân Tuấn, tôi đang hỏi anh đấy. Anh phải nói chuyện này cho Hạ Lan biết, tôi bị oan, tôi…”

Anh còn chưa nói xong, Diệp Ân Tuấn đã dừng chân lại, hai mắt lạnh lùng đầy sát khó.

“Nếu Hạ Lan biết được một chữ nào về chuyện này, anh cứ chờ bị tôi xử đẹp đi.”

Nói xong, anh xoay người đi thẳng, không liếc nhìn Tống Dật Hiên nữa.

Tống Dật Hiên cực kỳ khó chịu, nhưng sau khi Diệp Ân Tuấn đi rồi, vẫn ngồi yên nơi đó vất vả suy nghĩ.

Rốt cuộc thì ai muốn hại anh chứ?

Mục đích của việc này là gì?

Diệp Ân Tuấn cũng đang suy nghĩ những vấn đề này.

Anh ra khỏi nhà Tống Dật Hiên, đi thẳng về biệt thự.

Bây giờ đã là ba bốn giờ sáng, chỉ tiếc anh không hề thấy buồn ngủ chút nào.

Nếu không điều tra rõ chuyện này, khó có thể bảo đảm được sau này sẽ không có tin tức xấu về Thẩm Hạ Lan bị truyền ra ngoài, nhưng mà anh lại không biết được đối phương là ai, muốn làm gì.

Đối mặt với mối đe dọa không biết tên này, Diệp Ân Tuấn thật sự hết đường xoay sở.

Anh về phòng ngủ, thấy Thẩm Hạ Lan đang ngủ ngon lành, còn đá chăn ra, không khỏi thở dài, bước lên đắp chăn lại cho cô, nhưng ngay sau đó lại bị Thẩm Hạ Lan trở mình ôm chặt lấy.

“Đừng nhúc nhích.”

Thẩm Hạ Lan khẽ nói, tìm một tư thế thoải mái tựa vào trong lòng Diệp Ân Tuấn.

Nhìn Thẩm Hạ Lan vô tư như thế, ánh mắt Diệp Ân Tuấn cũng mềm mại đi.

Anh không thể để Thẩm Hạ Lan bị những tin đồn vớ vẫn kia làm tổn thương.

Nghĩ nghĩ, anh cởi giày leo lên giường, nhẹ nhàng ôm lấy Thẩm Hạ Lan, ôm cô cùng ngủ.

Một đêm ngon giấc.

Sáng sớm, khi Thẩm Hạ Lan thức dậy, Diệp Ân Tuấn vẫn còn đang ngủ.

Cô nhìn hàng lông mi dài của Diệp Ân Tuấn, gương mặt đẹp trai khi ngủ, đột nhien cảm thấy trong lòng được lấp đầy.

Đây chính là người đàn ông của cô!

Người sau này sẽ sống cả đời cùng cô!

Thẩm Hạ Lan vươn ngón tay, nhẹ nhàng miêu tả dọc theo đường nét của Diệp Ân Tuấn,

Diệp Ân Tuấn đột nhiên vươn tay, túm chặt cổ tay cô.

“Chơi vui không?”

Mắt Diệp Ân Tuấn sâu thẳm, khóe môi cong lên, dáng vẻ đẹp trai kia làm Thẩm Hạ Lan đỏ bừng mặt.

“Em, em không có nhìn anh, đừng có mà ra vẻ.”

“Vậy sao? Lúc nãy ai lén lút muốn hôn anh vậy?”

Nghe Diệp Ân Tuấn nói thế, Thẩm Hạ Lan lập tức xù lông.

“Ai muốn hôn anh? Đừng có không biết xấu hổ! Em chỉ nhìn anh thôi.”

“Ồ, chỉ nhìn thôi sao?”

Diệp Ân Tuấn cảm thấy Thẩm Hạ Lan bây giờ cực kỳ đáng yêu.

Anh đột nhiên xoay người, đè Thẩm Hạ Lan xuống dưới người, hơi thở nóng bỏng lập tức phả vào mặt.

“Cho em thêm một cơ hội nữa, lúc nãy muốn làm gì anh?”

Diệp Ân Tuấn uy hiếp cô.

Thẩm Hạ Lan cảm thấy người rất nóng, muốn đẩy Diệp Ân Tuấn ra nhưng lại không được, hơi thở mờ ám này làm máu của cô liên tục sôi trào.

“Anh tránh ra.”

“Không tránh!”

Diệp Ân Tuấn ăn vạ trong lòng Thẩm Hạ Lan giống hệt như một đứa con nít.

Cô thơm quá!

Diệp Ân Tuấn hít sâu, mặt mày say mê, làm mặt Thẩm Hạ Lan lại càng đỏ hơn.

“Diệp Ân Tuấn, nặng muốn chết, anh mau tránh ra!”

Giọng nói của cô còn kèm theo hơi thở gấp.

Mắt Diệp Ân Tuấn căng chặt, đột nhiên cúi đầu, chặn lại miệng Thẩm Hạ Lan.

“Ưm ưm…”

Thẩm Hạ Lan còn chưa kịp nói gì, đã bị nụ hôn của Diệp Ân Tuấn hấp dẫn.

Hai người lập tức ôm hôn.

Ánh nắng sáng sớm rất thích hợp, xuyên thấu qua cửa sổ sát đất chiếu vào, chiếu thẳng lên hai người, làm nhiệt độ trong phòng cũng tăng cao hơn.

Diệp Ân Tuấn dừng lại ở thời khắc cuối cùng, nhìn hai mắt Thẩm Hạ Lan đang mơ màng, thật sự rất muốn nuốt cô vào bụng, chỉ tiếc anh không thể làm được.

Cơ thể Thẩm Hạ Lan vẫn chưa khỏe hẳn.

Tuy bác sĩ đã kết luận rằng qua được một tháng đầu cũng đã ổn rồi, nhưng sau đó bác sĩ lại lén dặn dò Diệp Ân Tuấn, cơ thể Thẩm Hạ Lan không chịu nổi việc ân ái nam nữ, ít nhất là trong vòng ba tháng đều không được.

Diệp Ân Tuấn cảm thấy cơ thể sắp nổ tung, chỉ tiếc đối mặt với một người xinh đẹp như thế này mà chỉ có thể nhìn chứ không thể ăn, chắc không có bao nhiêu người được trải nghiệm cái cảm giác vừa đau vừa sướng này.

Thẩm Hạ Lan say mê vươn tay quấn cổ anh, cọ mặt anh nói: “Ân Tuấn, em muốn.”

Giọng cô rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ có mình Diệp Ân Tuấn nghe thấy.

Nếu ở lúc bình thường, Diệp Ân Tuấn đã xử cô từ lâu rồi, nhưng bây giờ lại không được.

Anh đổ mồ hôi lạnh đầy trán, nhưng chỉ có thể kềm nén khát vọng đối với Thẩm Hạ Lan, dịu dàng nói: “Chờ thêm mấy hôm nữa đi, ngoan.”

Thẩm Hạ Lan không ngờ Diệp Ân Tuấn sẽ từ chối.

Anh luôn rấ tích cực đối với mấy chuyện giường chiếc, cho dù là năm năm trước hay là năm năm sau, sao bây giờ lại từ chối chứ.

Thẩm Hạ Lan hơi ngẩn ra.

“Rốt cuộc là làm sao thế?”

Cô có hơi buồn rầu khó nói nên lời.

Thẩm Hạ Lan không phải là người phóng khoáng về mặt này, có thể làm cô nói ra những lời này cũng đã rất khó rồi.

Diệp Ân Tuấn đương nhiên biết, nhưng bây giờ không thể nói với cô, chỉ có thể nói nhỏ: “Không có việc gì, dạo gần đây anh không khỏe lắm, chờ thêm mấy ngày, kết hôn xong anh sẽ đi khám.”

“Anh bị sao thế?”

Vừa nghe nói Diệp Ân Tuấn không khỏ, Thẩm Hạ Lan cũng không kiêng dè gì hết, muốn giở chăn lên đi kiểm tra Diệp Ân Tuấn.

Diệp Ân Tuấn hoảng sợ vội vàng giữ chặt tay cô: “Vợ à, đừng như thế, chừa cho anh chút mặt mũi đi, ha?”

Nghe anh nói thế, Thẩm Hạ Lan lại càng sợ hơn.

Không lẽ Diệp Ân Tuấn mặc bệnh kín gì sao?

Cô theo bản năng nhìn chỗ đó của Diệp Ân Tuấn, làm cho cơ thể Diệp Ân Tuấn nóng bừng lên, rồi lại có khổ mà không thể nói.

Để Thẩm Hạ Lan biết cơ thể anh có vấn đề còn tốt hơn là để cô tự nghi ngơ bản thân.

“Được rồi, đừng nhìn nữa, mau đứng dậy, hôm nay anh dẫn em và Nghê Nghê đi công viên trò chơi chơi.”

Diệp Ân Tuấn vội vàng đổi đề tài.

Nói xong, anh chạy vào nhà vệ sinh như đang bỏ trốn, đi xối nước lạnh.

Thẩm Hạ Lan như suy tư gì đó, nhìn ổ chăn còn nóng hổi, lại nghĩ đến dáng vẻ Diệp Ân Tuấn khi nãy, không khỏi nhíu mày.

Không lẽ cảnh cô sinh non dọa Diệp Ân Tuấn hoảng sợ, làm anh không cứng được nữa?

Nhưng cũng không đúng, lúc nãy cô có thể cảm nhận được độ cứng của Diệp Ân Tuấn.

Vậy rốt cuộc là bị bệnh gì chứ?

Thẩm Hạ Lan nghĩ mãi cũng không ra, nhưng cũng dần để ý hơn.

Cô nghĩ, sau này nhất định phải tìm bác sĩ khám cho Diệp Ân Tuấn mới được.

Diệp Ân Tuấn hoàn toàn không biết bây giờ trong lòng Thẩm Hạ Lan đang tính toán mấy chuyện này, anh chỉ cảm thấy bản thân sắp nổ tung, dòng nước lạnh băng cũng không thể giảm đi ham muốn của anh.

Anh cố gắng hít sâu, thật lâu sau mới tắm xong, sợ Thẩm Hạ Lan chờ sốt ruột, lại vội vã cuống cuồng chạt ra, lại phát hiện Thẩm Hạ Lan đã gấp chăn đệm xong, không còn trong phòng ngủ nữa.

Thẩm Hạ Lan đi đâu thế?

Diệp Ân Tuấn hơi buồn rầu, nhưng anh vẫn sửa soạn gọn gàng rồi mới xuống lầu.

Lúc này Thẩm Minh Triết và Thẩm Nghê Nghê đều đã thức dây, mẹ Thẩm đã nấu bữa sáng xong, Thẩm Hạ Lan ở bên cạnh giúp đỡ, cũng không biết đang nói gì với mẹ Thẩm, hai người rất thần bí, rủ rỉ nói nhỏ với nhau làm Diệp Ân Tuấn có hơi tò mò.

“Mẹ, chào buổi sáng.”

Diệp Ân Tuấn vội vàng nói.

“Hả? Chào buổi sáng!”

Khi mẹ Thẩm nhìn thấy Diệp Ân Tuấn, vẻ mặt có hơi xấu hổ.

Mà Thẩm Hạ Lan lại đi ra, kéo tay Diệp Ân Tuấn nói: “Anh đi chăm con trước đi, em phụ mẹ nấu bữa sáng.”

“Hay là để anh làm cho.”

Diệp Ân Tuấn nói xong định xắn tay áo lên, lại bị Thẩm Hạ Lan cản lại.

“Không cần, có mấy người phụ nữ bọn em là được rồi, anh đi chăm con đi, không phải nói lát nữa định đi chơi sao? Nói cho bọn nhỏ vui vẻ đi, em còn chưa nói với bọn chúng đâu.”

Thẩm Hạ Lan ỡm ờ đẩy Diệp Ân Tuấn ra phòng khách, sau đó lại chạy về phòng bếp, cũng không biết nói gì đó với mẹ Thẩm, hai người rủ rỉ rù rì, thỉnh thoảng Thẩm Hạ Lan còn liếc nhìn Diệp Ân Tuấn, làm Diệp Ân Tuấn cứ thấy quái quái.

“Daddy, ba xem hôm nay con mặc cái đầm này có đẹp không?”

Hôm nay Thẩm Nghê Nghê mặc một chiếc đầm mới, thấy Diệp Ân Tuấn từ khi xuống lầu đến giờ vẫn chưa nhìn cô bé, hơi khó chịu, hy vọng có thể thu hút được lực chú ý của daddy.

Lúc này Diệp Ân Tuấn mới quay sang nhìn Thẩm Nghê Nghê.

Thẩm Nghê Nghê mặc một cái đầm công chúa, nhìn giống hệt một cô công chúa nhỏ, hơn nữa cô bé rất xinh đẹp, làm người ta rất muốn ôm.

“Nghê Nghê thật xinh đẹp, lát nữa daddy dẫn hai đứa và mommy đến công viên trò chơi choi được không?”

“Dạ được!”

Thẩm Nghê Nghê vui vẻ nhảy cẫng lên.

Đây chính là chuyện cô bé luôn mong chờ.

“Con muốn kẹp cái kẹp xinh đẹp kia, daddy, lát nữa ba xem giúp con xem có đẹp không nha?”

Thẩm Nghê Nghê nói, bay nhảy về phòng cô bé như một cánh bướm.

Thẩm Minh Triết cũng không vui vẻ như Thẩm Nghê Nghê, nhưng cũng có chút hưng phấn, cậu bé đến bên cạnh Diệp Ân Tuấn, khẽ nói: “Ông Diệp, ba có phát hiện sáng nay mommy và bà ngoại lạ lắm không?”

“Con cũng phát hiện à? Hai người đó đang làm gì thế?”

Diệp Ân Tuấn muốn tìm hiểu tin tức từ miệng con trai, đáng tiếc Thẩm Minh Triết lại lắc đầu nói: “Con đoán là vì ba. Lát nữa ba cách xa con ra, con sợ bị liên lụy.”

Nói xong, Thẩm Minh Triết thật sự cách xa Diệp Ân Tuấn như trốn ôn dịch, thiếu chút nữa làm Diệp Ân Tuấn tức chết.

Thằng nhóc thối này thật sự là con ruột của anh sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.