Cục Cưng Có Chiêu

Chương 65: Chương 65: Anh làm tôi đau




Diệp Ân Tuấn không suy nghĩ nhiều như vậy, nhưng mà anh lại không thể khống chế nổi mình, giống như là có ma quỷ xâm nhập vào trong thân thể của anh, làm cho anh cũng không nhận ra mình.

Xe lái đến ngự thực viên, quả thật anh đã nhìn thấy được chiếc xe Ferrari phách lối của Tống Dật Hiên, màu đỏ có chút chướng mắt. Mà chuyện làm cho anh thấy chướng mắt nhất đó chính là Thẩm Hạ Lan và Tống Dật Hiên đang ngồi ở vị trí cửa sổ, vừa nói vừa cười vừa ăn, có thể nhìn thấy được tâm trạng của Thẩm Hạ Lan rất không tệ.

Không biết là Tống Dật Hiên nói cái gì đó, Thẩm Hạ Lan cúi đầu cười khẽ, cô nhẹ nhàng chạm vào cái chân đang bị thương của mình, động tác không quá rõ ràng, nhưng mà Diệp Ân Tuấn nhìn thấy được.

Anh khẽ nhíu mày, lập tức gọi điện thoại cho Tống Đình

“Mang một cái chăn mỏng đến ngự thực viên cho tôi.”

Hiện tại Tống Đình cũng đã hơi miễn dịch đối với mệnh lệnh của Diệp Ân Tuấn, dù sao cũng đã trải qua nhiều chuyện kinh ngạc hơn rồi, tố chất tâm lý của anh ta cũng đã gia tăng không ít.

Tống Đình mang cái chăn mỏng đến rất nhanh.

Diệp Ân Tuấn lại thấp giọng nói: “Đem vào cho cô ấy đắp lên đi, vết thương ở chân của cô ấy vẫn còn chưa tốt, thời tiết sáng nay có chút lạnh, chân của cô ấy không chịu được.”

Tống Đình hơi kinh ngạc.

“Tôi đưa hả?”

Diệp Ân Tuấn lạnh lùng trừng mắt liếc nhìn anh ta một cái, ánh mắt kia có chút sắc bén.

Tống Đình cảm thấy mình rất vô tội.

Chuyện tốt như vậy để Diệp Ân Tuấn đi đưa không phải là thích hợp nhất à?

Huống hồ gì Thẩm Hạ Lan và Tống Dật Hiên ở cùng một chỗ vừa nói vừa cười, anh không nên đi bắt gian hả, hoặc là nên tuyên bố chủ quyền?

Tống Đình có chút không hiểu Diệp Ân Tuấn, nhưng mà cũng không dám phản bác, bĩu môi xong thì cầm lấy cái chăn mỏng liền đi, lại đột nhiên nhớ đến cái gì đó, bước chân dừng lại, có chút buồn bực mà nói: “Tổng giám đốc Diệp, Lisa thực sự quen biết với Tống Dật Hiên, chẳng lẽ nói tài liệu cơ mật của công ty là do cô ấy...”

“Chuyện này cứ dừng lại ở đây đi, đừng điều tra nữa.”

Diệp Ân Tuấn đột nhiên mở miệng nói.

Tống Đình hoàn toàn ngây ngẩn cả người.

“Tổng giám đốc Diệp, đây là một hợp đồng lớn nhất trong mấy năm nay của chúng ta, chẳng lẽ để cho Tống Dật Hiên tiện nghi như vậy à? Anh giữ người phụ nữ giống như Lisa này ở lại bên cạnh là chuyện không thể nào.”

“Từ lúc nào mà chuyện của tôi lại đến phiên cậu làm chủ vậy?”

Giọng nói của Diệp Ân Tuấn trầm thấp mang theo áp lực không thể chống lại được.

Tống Đình lập tức ngậm miệng, nhưng mà có thể nhìn ra được anh ta rất có ý kiến với Thẩm Hạ Lan.

“Nhanh lên đi.”

Diệp Ân Tuấn nhìn thấy Thẩm Hạ Lan lại chạm vào bắp đùi của mình, không khỏi thấp giọng quát lớn.

Tống Đình không cam tâm tình nguyện bước vào đưa cái chăn mỏng cho Thẩm Hạ Lan ở trước mặt của tất cả mọi người.

“Tổng giám đốc Diệp nói vết thương ở chân của cô vẫn còn chưa tốt, thời tiết sáng nay có chút lạnh, kêu tôi đưa cái chăn mỏng cho cô.”

Tống Đình nói vô cùng gượng gạo.

Thẩm Hạ Lan và Tống Dật Hiên đều giật mình.

Bọn họ nhìn ra ngoài theo bản năng, đúng lúc nhìn thấy Diệp Ân Tuấn vừa kéo cửa sổ xe lên.

Tống Dật Hiên bật cười một tiếng.

“Lisa, cô thật sự rất có sức quyến rũ đó nha, tổng giám đốc Diệp này là một nhân vật lạnh lùng như băng trong truyền thuyết, lại vì cô mà đến đây đưa cái chăn, quan trọng nhất chính là anh ta lại nhìn thấy tôi và cô ở cùng với nhau vậy mà lại cũng không nhào tới mang cô đi, cái này không giống như Diệp Ân Tuấn mà tôi đã từng quen biết.”

Đừng có nói là Tống Dật Hiên, Thẩm Hạ Lan cũng cảm thấy hơi kinh ngạc.

Trước tiên không nói đến sao Diệp Ân Tuấn có thể tìm tới chỗ này, chỉ nói tới hành động bây giờ của anh quả thật không giống với phong cách trước kia của anh.

Cái này nếu như đổi lại là trước kia, Diệp Ân Tuấn sẽ không cố kỵ mà xông tới trực tiếp lôi kéo cô đi, sao còn có thể để cho cô tiếp tục ở lại chỗ này ăn uống với Tống Dật Hiên?

Tuyệt đối không có khả năng!

Có điều là bây giờ Thẩm Hạ Lan cũng cảm thấy mình ăn không vô nữa.

Tống Đình trước mắt vẫn luôn dùng bộ dạng như là cô rất muốn hồng hạnh xuất tường mà nhìn cô, ở bên ngoài còn có Diệp Ân Tuấn đang chờ đợi, người ta không có bước vào, nhưng mà anh cứ ở bên ngoài chờ cô cơm nước xong xuôi, loại cảm giác này sao cứ khó chịu như vậy chứ.

Thẩm Hạ Lan buông đũa xuống.

Tống Dật Hiên hơi kinh ngạc nói: “Cô sẽ không phải bởi vì chuyện này mà muốn đi đó chứ? Chúng ta vẫn còn chưa nói gì hết mà.”

Thẩm Hạ Lan nhún vai nói: “Bây giờ anh ấy chính là kim chủ của tôi, là ông chủ của tôi, anh cảm thấy bây giờ tôi còn có thể tiếp tục ăn cơm với anh nữa hả?”

“Thật là mất hứng!”

Hiển nhiên là Tống Dật Hiên có chút thất vọng, nhưng mà anh ta lại cười nói: “Ngày mai có một hội đấu giá, cùng đi đi.”

“Để xem đã, tôi không chắc chắn là mình có thời gian, dù sao hiện tại tôi cũng là một người bệnh.”

Thẩm Hạ Lan không cho Tống Dật Hiên đáp án chính xác.

Cô lùi về phía sau một bước, đắp cái chăn mỏng lên trên đùi, cũng không muốn làm mình chịu thiệt.

Cô hiểu rất rõ thời tiết ở Hải Thành, chỉ là không nghĩ đến sau khi bị thương lại không thể chống lại cái lạnh như thế, lúc nãy quả thật cô đã không thể chịu đựng được cơn lạnh ở trong này, lại ngại vì mình mà nói gì đó với quản lý của nhà hàng.

Thấy Thẩm Hạ Lan phủ hai chân của mình lại, lúc này Tống Dật Hiên mới phản ứng cái gì đó.

“Cô cảm thấy lạnh hả? Sao lại không nói với tôi một tiếng, cũng là do tôi đã sơ ý, lần sau tôi nhất định sẽ chú ý.”

Tống Dật Hiên có chút ảo não.

Thẩm Hạ Lan lại cười nói: “Không có chuyện gì đâu, cũng không tính là quá lạnh, chỉ là do chân bị thương cho nên không chịu được cái lạnh mà thôi, lần sau tôi sẽ chuẩn bị sớm.”

“Vậy đã nói xong rồi nha, chúng ta còn có lần sau.”

Tống Dật Hiên thừa cơ mời mọc.

Thẩm Hạ Lan biết là anh ta có mục đích với mình, chỉ vì mấy ngày nay cô là nhà thiết kế xe của H’J, Tống Dật Hiên là đối thủ một mất một còn của Diệp Ân Tuấn, cho nên sẽ có hứng thú với cô rất lớn, chứ đừng có nói đến Tống Dật Hiên còn là hoa hoa công tử.

Có điều là cô biết Tống Dật Hiên phong lưu nhưng mà không hạ lưu, thật ra anh ta vẫn rất ga lăng.Cục cưng có chiêu!

“Hẹn gặp lần sau.”

Thẩm Hạ Lan lễ phép cười cười, sau đó tự mình đẩy xe lăn đi ra ngoài.

Tống Đình đột nhiên cảm giác được một ánh mắt đang bắn vào từ bên ngoài, giống như là một lưỡi dao xé nát không khí trực tiếp đâm vào trong máu thịt của anh ta.

Anh ta đột nhiên run lên một cái, bước lên cầm lấy nắm tay xe lăn của Thẩm Hạ Lan theo bản năng, cung kính nói: “Để tôi đẩy cô ra ngoài.”

Thẩm Hạ Lan dừng lại một chút, nhưng lại ý thức được cái gì đó, cũng không từ chối, tùy ý để cho Tống Đình đẩy cô đi ra.

Sau khi lên xe, cô ngồi song song với Diệp Ân Tuấn ở hàng ghế phía sau.

Trên người của Diệp Ân Tuấn vẫn còn mặc bộ đồ vest của ngày hôm qua, có thể nhìn ra được anh vẫn còn chưa kịp về nhà thay quần áo.

Thẩm Hạ Lan nhẹ giọng hỏi: “Sở Anh Lạc ngộ độc thức ăn, hơn nửa đêm anh liền chạy đến đó, anh đến đây tìm tôi sớm như vậy là làm cái gì? Chẳng lẽ là Sở Anh Lạc đã thoát khỏi nguy hiểm rồi?”

Đôi mắt của Diệp Ân Tuấn thay đổi khó lường.

Anh cho là Thẩm Hạ Lan sẽ giải thích gì đó với anh, nhưng mà lại không ngờ đến cô lại bình bình thản thản, không hề có cảm giác quẫn bách khi bị anh bắt gặp, ngược lại còn hỏi tới Sở Anh Lạc.

Diệp Ân Tuấn dừng một chút rồi nói: “Tôi cũng không biết nữa, lúc tôi đi khỏi thì cô ấy còn chưa tỉnh dậy. Tống Đình, Sở Anh Lạc như thế nào rồi?”

Tống Đình quả thật rất muốn khóc.

“Tổng giám đốc Diệp, tôi đây cũng không phải là bị anh kêu đến đưa cái chăn cho Lisa à, lúc tôi đi thì cô Sở vẫn còn chưa tỉnh dậy đâu.”

Thẩm Hạ Lan lại cười lạnh một tiếng, nói: “Vậy thật sự rất nghiêm trọng. Tổng giám đốc Diệp mau trở về đi, đừng bỏ lỡ việc chữa trị của cô Sở.”

Diệp Ân Tuấn cảm thấy câu nói này vô cùng chói tai.

“Tống Đình, chạy về bệnh viện. Ngay bây giờ! Lập tức!”

Diệp Ân Tuấn đột nhiên lại rống một tiếng, giống như là một con sư tử bị giẫm phải đuôi.

Tống Đình vội vàng bước xuống xe, cũng không quay đầu lại mà chạy.

Lúc ở trong xe chỉ còn lại hai người bọn họ, Thẩm Hạ Lan cảm thấy có chút kìm nén, thỉnh thoảng sẽ nhìn ra bên ngoài.

Diệp Ân Tuấn lại đột nhiên mở miệng nói chuyện.

“Có phải là em rất để ý đến việc Sở Anh Lạc ở lại nhà họ Diệp không?”

Tay Thẩm Hạ Lan đột nhiên nắm chặt lại.

Để ý à?

Năm năm trước cô thật sự có để ý tới.

Cô là vợ của anh, thậm chí còn mang thai con của anh, nhưng mà lại vì người phụ nữ Sở Anh Lạc đó cùng với đứa con ở trong bụng của cô ta mà Diệp Ân Tuấn cưỡng ép muốn đưa cô ra nước ngoài.

Bây giờ cô đã thay đổi, thế mà anh lại hỏi vấn đề này.

Thẩm Hạ Lan đột nhiên lại cười, cô cười rất tươi, cực kỳ chướng mắt.

“Tổng giám đốc Diệp thật là biết nói chuyện cười mà, Sở Anh Lạc là bạn gái của anh, là mẹ ruột của con trai của anh, anh hỏi vấn đề này anh không cảm thấy là có chút buồn cười hả? Tôi có lập trường gì mà không thích chứ, tôi cũng không phải là gì của anh.”

“Em thử lập lại em không phải là gì của tôi một lần nữa xem!”

Diệp Ân Tuấn đột nhiên giữ chặt cánh tay của Thẩm Hạ Lan, lại trực tiếp nhấn cô ở trên chỗ ngồi của chiếc xe.

Gương mặt của anh kề sát tới, cảm giác bá đạo mạnh mẽ liền bao phủ Thẩm Hạ Lan một lần nữa, anh cũng không bởi vì năm tháng trôi qua mà mềm lòng.

Thẩm Hạ Lan chỉ cảm thấy nghẹn ngào, cô muốn giãy dụa theo bản năng, nhưng mà tay của Diệp Ân Tuấn lại giữ chặt cô giống như là cái kiềm sắt làm cho cô không thể động đậy được.

Thẩm Hạ Lan biết là mình giãy dụa cũng vô dụng, bây giờ không phải là lúc dùng cứng đối cứng với Diệp Ân Tuấn, cũng không khỏi hạ thấp giọng nói, nhíu mày: “Đau! Diệp Ân Tuấn, anh làm đau tôi!”

Vốn dĩ cho rằng Diệp Ân Tuấn sẽ không quan tâm, không ngờ đến sau khi Diệp Ân Tuấn nghe thấy cô la lên như vậy thì vội vàng buông cô ra.

Thẩm Hạ Lan đã đạt được tự do xoa xoa cổ tay của mình, có chút ai oán nói: “Tôi nói chính là lời nói thật, anh buồn bực cái gì chứ, chẳng lẽ là anh có thể thay đổi sự thật Sở Anh Lạc không sinh con cho anh hả?”

“Em rất để ý chuyện này?”

Diệp Ân Tuấn mở miệng nói lần nữa.

Thẩm Hạ Lan lại nghiêng đầu qua nói: “Tôi mới không thèm để ý đâu, không có liên quan gì tới tôi hết, tôi có con của mình là đủ rồi. À đúng rồi, anh quay video với Minh Triết một lần cho tôi đi, để đảm bảo con trai của tôi an toàn mới được, nếu không thì tôi sẽ liều mạng với anh.”

Lúc Diệp Ân Tuấn nhìn thấy Thẩm Hạ Lan nhắc đến Thẩm Minh Triết thì hai mắt phát sáng rạng rỡ, Thẩm Minh Triết dường như là toàn bộ của cô, loại kiêu ngạo đó có làm như thế nào cũng không che chắn được.

Cô ấy nói cái gì chứ?

Cô ấy nói Thẩm Minh Triết là con của cô ấy, như vậy anh là cái gì?

Anh tính là cái gì hả?

“Ba của Thẩm Minh Triết là ai?”

Diệp Ân Tuấn không có ý định hỏi, anh không biết Thẩm Hạ Lan có nỗi khổ gì mà không muốn thừa nhận thân phận của Thẩm Minh Triết, nhưng mà giờ phút này anh cũng nhìn không được nữa rồi.

Thẩm Hạ Lan hơi ngây người một lúc.

Cô không nói thân phận của Thẩm Minh Triết cho Diệp Ân Tuấn biết, nhưng mà Diệp Ân Tuấn phải biết từ lâu rồi chứ, hiện tại lại đột nhiên hỏi cô là có ý gì.

Thẩm Hạ Lan nghĩ mãi mà không hiểu rõ, lại thờ ơ nói: “Ba của Minh Triết chết rồi.”

Không thể nghi ngờ gì, câu nói này giống như là một thanh kiếm trực tiếp đâm vào trong tim của Diệp Ân Tuấn, máu me đầm đìa.

Diệp Ân Tuấn cảm thấy khoang miệng của mình ngay ngáy, máu ở trong người sôi sục, anh nhìn Thẩm Hạ Lan, biểu cảm lạnh lùng thờ ơ của Thẩm Hạ Lan làm cho anh có chút tuyệt vọng.

Anh lại trở về chỗ ngồi ngồi xuống một lần nữa, trong lúc nhất thời hai người cũng không nói gì hết, không khí ở trong xe càng thêm dồn nén.

Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình sắp kiềm chế chết ở trong xe này rồi.

Cô muốn kéo kính xe xuống theo bản năng, Diệp Ân Tuấn lại đột nhiên mở miệng nói.

“Diệp Tranh không phải là con của tôi.”

Thẩm Hạ Lan đơ người.

“Anh nói cái gì?”

Tất cả mọi người ở Hải Thành đều biết Sở Anh Lạc sinh ra người thừa kế cho nhà họ Diệp cho Diệp Ân Tuấn, Diệp Ân Tuấn cũng đã giao 50% cổ phần của tập đoàn Hoàn Trí cho Diệp Tranh, hiện tại anh lại nói với cô Diệp Tranh không phải là con trai ruột của anh, là cái quỷ gì chứ?

Nếu như không phải là con ruột, anh sẽ vì hai mẹ con của Sở Anh Lạc mà đối xử với cô và đứa bé ở trong bụng như thế sao?

Sẽ ư?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.