Cục Cưng Có Chiêu

Chương 494: Chương 494: Bọn họ đây là bỏ nhà ra đi rồi




Nhà họ Diệp đối với việc bỏ nhà ra đi của Thẩm Minh Triết và Diệp Tranh thì không biết gì.

Thẩm Hạ Lan khi sáng sớm tỉnh dậy, cảm thấy tinh thần sảng khoái. Có thể nhìn thấy người đàn ông mình yêu nằm bên cạnh, nghe tiếng hít thở của anh, Thẩm Hạ Lan cảm thấy đây là thứ âm nhạc tuyệt diệu nhất trên thế giới này.

Cô đưa tay nhẹ nhàng chạm vào mắt của Diệp Ân Tuấn, cảm thấy người đàn ông này càng nhìn càng có ý vị.

Đột nhiên, tay của cô bị một bàn tay lớn bao bọc lấy, sau đó chủ nhân của cái tay mở mắt ra.

Trong đôi mắt trong trẻo đó đâu có nửa điểm mê mang.

“Anh đã tỉnh từ lâu rồi sao?”

“Không tỉnh đâu biết em thích nhìn trộm vào tôi như thế.”

Lời của Diệp Ân Tuấn khiến Thẩm Hạ Lan ít nhiều có hơi đỏ mặt.

“Ai nhìn trộm anh chứ? Em đây là quang minh chính đại nhìn có được không.”

“Quang minh chính đại.”

Diệp Ân Tuấn cảm thấy Thẩm Hạ Lan bây giờ thật sự quá mê người dụ ăn rồi.

Anh bỗng cúi đầu, trao cho Thẩm Hạ Lan một nụ hôn chào buổi sáng.

Thẩm Hạ Lan muốn tránh né, lại không có tránh né, gần như bị kiệt sức trước nụ hôn của Diệp Ân Tuấn.

Hai người thở hổn hển buông nhau ra.

Thẩm Hạ Lan có thể cảm nhận được sự căng cứng và khó chịu từ cơ thể của Diệp Ân Tuấn.

Cô đỏ mặt, thấp giọng nói: “Thật ra nếu như anh khó chịu, em cũng có thể giúp anh.”

“Cái gì?”

Diệp Ân Tuấn thế nào cũng không ngờ Thẩm Hạ Lan vậy mà sẽ nói ra lời như này.

Cô vợ nhỏ hay xấu hổ này của anh, vậy mà phóng khoáng rồi?

Thấy Diệp Ân Tuấn kinh ngạc như thế, Thẩm Hạ Lan có hơi hối hận, vội nói: “Bỏ đi, em cái gì cũng không nói, em dậy xem thử tụi nhỏ tỉnh hay chưa.”

“Muộn rồi, anh đều nghe thấy rồi.”

Diệp Ân Tuấn sao có thể để Thẩm Hạ Lan rời khỏi chứ?

Nói đùa!

Không dễ gì có phúc lợi như này, anh là đồ ngốc mới buông Thẩm Hạ Lan ra.

Thẩm Hạ Lan xấu hổ, giãy giụa, lại cản được sự quấn quýt của Diệp Ân Tuấn, nửa đẩy nửa lại chìm đắm bản thân dưới nụ hôn sâu của Diệp Ân Tuấn.

Đợi khi hai người lần nữa từ trên giường bò dậy, đã qua một tiếng rồi.

Thẩm Hạ Lan nhìn đồng hồ, đột nhiên hô lên một tiếng.

“Xong rồi! Muộn rồi!”

Cô đẩy Diệp Ân Tuấn ra, xỏ dép sửa soạn bản thân rồi chạy xuống lầu.

Diệp Ân Tuấn đột nhiên có một loại cảm giác bản thân bị vứt bỏ.

Không phải chứ?

Không phải chỉ là chuyện hai đứa nhỏ đi nhà trẻ thôi sao?

Giờ mới hơn 7 giờ, 8 giờ hơn đưa đi là được rồi, cần khẩn trương như vậy sao?

Với cả, không phải còn có thím Hoàng hay sao?

Nhưng Diệp Ân Tuấn có thắc mắc nhiều như nào, bây giờ cũng không nói ra được.

Hơi thở ám muội còn quấy quanh trong không khí, cô vợ nhỏ của anh sớm đã không thấy bóng dáng đâu.

Diệp Ân Tuấn cảm thấy mình đổi ý đem hai đứa trẻ vứt đến nhà trẻ là tương đối hay, tránh chúng cứ chiếm thời gian của Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan lại không biết trong lòng Diệp Ân Tuấn đang có suy nghĩ gì, sau khi mặc quần áo xong thì trực tiếp đi tới phòng của Thẩm Nghê Nghê.

“Nghê Nghê, dậy thôi!”

Thẩm Nghê Nghê giống như con tôm cuộn tròn ở đó, còn chưa tỉnh ngủ, ôm chăn nói: “Để con ngủ thêm một lúc nữa, chỉ một lúc thôi! Mẹ, mẹ đi gọi anh dậy trước đi.”

“Con cô nhóc lười biếng này. Mau lên, mẹ đi gọi anh con dậy, con cũng nhanh chóng dậy đi nghe chưa?”

Thẩm Hạ Lan đánh vào cái mông của Thẩm Nghê Nghê, sau đó xoay người đi đến phòng của Thẩm Minh Triết.

“Minh Triết, Tranh Tranh, dậy chưa? Mẹ sắp vào rồi đây!”

Bình thường giờ này, Thẩm Minh Triết đã dậy từ lâu rồi. Bây giờ nhiều thêm một Diệp Tranh, Thẩm Hạ Lan không thể không hỏi trước một tiếng.

Nhưng trong phòng một chút âm thanh cũng không có.

Thẩm Hạ Lan có hơi khó hiểu.

Lẽ nào hai đứa trẻ này còn chưa tỉnh sao?

Thẩm Hạ Lan lại gõ cửa, nhưng bên trong vẫn không có bất kỳ tiếng động nào.

Cô không khỏi hơi nhíu mày.

Chắc không phải là hai đứa trẻ hôm qua nói chuyện quá lâu, ngủ muộn, bây giờ còn chưa dậy?

Thẩm Hạ Lan nghĩ như thế, sau đó khẽ khàng mở cửa phòng ra.

Nhưng trong căn phòng đâu có bóng dáng của Thẩm Minh Triết và Diệp Tranh chứ?

Ga giường sạch sẽ phẳng phiu, không có một chút dấu vết từng có người ngủ qua.

Trái tim của Thẩm Hạ Lan đột nhiên có hơi bất an.

Cô nhanh chóng đi đến bên giường, sờ lên giường.

Là lạnh!

Cũng tức là nói hai đứa trẻ này căn bản không có nghỉ ngơi ở đây!

Thẩm Hạ Lan vội vàng xoay người, một tờ giấy mỏng rơi trên sàn, đáng tiếc Thẩm Hạ Lan đi qua vội, căn bản không có nhìn thấy.

Cô nhanh chóng đi đến phòng của Diệp Tranh, mở cửa phòng của Diệp Tranh ra, vậy mà so với phòng của Diệp Tranh đều sạch hơn.

Thẩm Hạ Lan cả người có hơi choáng rồi.

“Ân Tuấn, Diệp Ân Tuấn!”

Thẩm Hạ Lan vội vàng chạy ra ngoài.

Diệp Ân Tuấn nghe thất tiếng gọi của Thẩm Hạ Lan ít nhiều có hơi khó hiểu, có điều vẫn là rất nhanh mặc áo ngủ đi ra.

“Làm sao thế?”

“Minh Triết và Diệp Tranh không thấy đâu rồi.”

Tay chân của Thẩm Hạ Lan lạnh toát.

“Cái gì nói là không thấy đâu chứ?”

Diệp Ân Tuấn vội vàng đỡ lấy Thẩm Hạ Lan.

“Em cũng không biết, hai phòng của bọn trẻ đều không thấy người, cũng không biết đi đâu, em sờ ga giường của tụi nhỏ, là lạnh.”

Sự bất an trong lòng Thẩm Hạ Lan càng lúc càng lớn.

Lẽ nào là có người vào trong nhà rồi sao?

Nhưng tại sao ai cũng không biết?

Lông mày của Diệp Ân Tuấn nhíu mày, so với Thẩm Hạ Lan có chút bình tĩnh hơn.

“Em trước hết đừng khẩn trương, khả năng tụi nhỏ ra ngoài chạy bộ rồi, chúng ta đi hỏi thử.”

“Đúng đúng, hỏi thử.”

Thẩm Hạ Lan cố gắng khiến mình bình tĩnh lại.

Bà cụ Diệp khi nghe thấy tiếng của Thẩm Hạ Lan cũng đi ra khỏi phòng.

“Giờ mới sáng sớm, làm sao thế?”

“Mẹ, Nam Phương tối qua trở về rồi sao?”

Diệp Ân Tuấn đột nhiên mở miệng.

Nếu như Diệp Nam Phương trở về, nói không chừng sáng sớm kéo Diệp Tranh ra ngoài chạy bộ, Thẩm Minh Triết không nhìn nổi cũng đi theo.

Diệp Ân Tuấn là nghĩ như thế.

Bà cụ Diệp không biết đã xảy ra chuyện gì, khẽ lắc đầu nói: “Không có, Nam Phương hơn 10 giờ gọi điện về, nói công ty công việc quá nhiều, nó phải ngay trong đêm đến khu ngoại ô phía đông, tối qua không có trở về. Làm sao thế?”

“Diệp Tranh và Minh Triết không thấy đâu rồi.”

Diệp Ân Tuấn lúc này mới biết lớn chuyện rồi.

Bà cụ Diệp vừa nghe, cả người đều sững ra.

“Cái gì nói hai đứa trẻ không thấy đâu nữa? Tụi nhỏ không thấy đâu thì có thể đi đâu chứ?”

“Con đến phòng bảo vệ hỏi thử.”

Diệp Ân Tuấn nhìn thấy mặt mày trắng bệch của Thẩm Hạ Lan, thấp giọng nói: “Đừng sợ, anh nghĩ tụi nhỏ không bị người khác dẫn đi đâu.”

“Nhưng tụi nhỏ có thể đi đâu chứ? Hôm qua không phải đang tốt lành sao?”

Sự kích động bên này của Thẩm Hạ Lan cuối cùng khiến Thẩm Nghê Nghê tỉnh giấc rồi.

Cô bé đi chân trần ngáp một cái, nhìn Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan có hơi hoảng hốt, nghi hoặc hỏi: “Ba mẹ, hai người làm sao thế?”

“Nghê Nghê, nhìn thấy anh con và anh Diệp Tranh đâu không?”

Thẩm Hạ Lan trực tiếp hỏi Thẩm Nghê Nghê.

Tối qua ba đứa trẻ là ở cùng nhau.

Diệp Ân Tuấn nhân lúc này gọi đội trưởng đội bảo vệ tới.

Đội trưởng đội bảo vệ hôm qua không thấy có tình hình gì đặc biệt, mọi chuyện đều bình thường, họn họ đều là ba ca đảo nhau, căn bản không có ai ngủ.

Thẩm Nghê Nghê lại lắc đầu nói: “Không có, hôm qua chúng con chơi rất vui, sau đó con buồn ngủ rồi, anh bảo anh về phòng ngủ. Đúng rồi, anh hình như nói với con lời gì đó?”

“Nói cái gì rồi?”

Thẩm Hạ Lan nhìn chằm chằm Thẩm Nghê Nghê.

Đầu óc của Thẩm Nghê Nghê có hơi mơ hồ, chốc lát cũng không nghĩ ra rồi.

“Quên rồi, không nghe rõ.”

Thẩm Hạ Lan bây giờ thật sự có hơi rối bối rồi.

“Mau, phái người đi tìm thử! Hai đứa trẻ này không thể đi xa được, nói không chừng ở gần đây.”

Bà cụ Diệp thế nào cũng không tin, hai đứa cháu nội vậy mà sẽ dưới sự bảo vệ cẩn mật như thế không thấu đâu nữa.

Bảo vệ lập tức đi tìm.

Khi bọn họ xoay người, đội trưởng đội bảo vệ đột nhiên nhớ đến một chuyện.

“Cậu Diệp, tôi nhớ ra rồi, khoảng 11 rưỡi tối qua, camera giám sát có một hai phút gặp sự cố.”

“Sự cố? Sự cố gì?”

Lông mày của Diệp Ân Tuấn đột nhiên nhíu lại.

Đội trưởng đội bảo vệ nói: “Cũng không có gì, chỉ là có hơi bug, tôi cho người ra ngoài xem rồi, không phát hiện sự khác thường.”

Diệp Ân Tuấn vội vàng chạy đến phòng của Thẩm Minh Triết.

Thẩm Hạ Lan cũng đi vào theo.

Diệp Ân Tuấn ở trong phòng nhìn một vòng, đột nhiên phát hiện tờ A4 trên sàn.

Anh nhanh chóng cúi người nhặt lên.

Lúc này, Thẩm Nghê Nghê đột nhiên vỗ cái đầu nói: “A, con nhớ ra rồi, anh nói sau này bảo con chăm sóc ba mẹ thật tốt, hình như là nói như thế.”

“Cái gì?”

Thẩm Hạ Lan cả người đều sững ra.

Sắc mặt của Diệp Ân Tuấn khi đọc nội dung trên tờ A4 thì đen xì.

“Thằng nhóc thối này! Anh nếu như tìm được nó, anh phải lột da của nó!”

“Làm sao thế?”

Thẩm Hạ Lan thấy Diệp Ân Tuấn như thế, vội vàng đi tới rút tờ giấy A4 xem, bên trên viết: “Ba, mẹ, con và Diệp Tranh đã bỏ nhà ra đi rồi. Ba mẹ không cần tìm chúng con đâu. Chúng con có lý tưởng của bản thân, con cũng không muốn nhìn thấy Diệp Tranh tiếp tục bị chú đánh nữa, chúng con muốn ra ngoài đi tìm khoảng trời riêng của chúng con. Yên tâm đi, tiền và quần áo chúng con đều mang đủ rồi, sẽ không đói khát. Đợi chúng con học được bản lĩnh rồi, chúng con sẽ liên lạc với ba mẹ.”

Ký tên là Thẩm Minh Triết và Diệp Tranh.

Thẩm Hạ Lan cả người có hơi không đứng vững được rồi.

“Tụi nhỏ đây là bỏ nhà ra đi rồi?”

Thẩm Hạ Lan thế nào cũng không ngờ, con trai của cô vậy mà sẽ dẫn Diệp Tranh bỏ nhà ra đi!

Bà cụ Diệp từ bên ngoài đi vào, vừa hay nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói như thế, không khỏi hỏi một câu: “Ai bỏ nhà ra đi rồi? Minh Triết và Diệp Tranh sao?”

Thẩm Hạ Lan trực tiếp đưa tờ A4 cho bà cụ Diệp.

Cô cảm thấy cả người vô lực, đầu đau vô cùng.

Thẩm Minh Triết này, rốt cuộc muốn làm cái gì!

Một mình chạy rồi cũng thôi đi, còn kéo cả Diệp Tranh nữa!

Giờ nếu như Diệp Nam Phương trở về đòi con trai, cô làm sao ăn nói được chứ?

Khi bà cụ Diệp nhìn thấy tờ giấy, cả người cùng sững ra.

“Hai thằng nhóc thối này đi đâu rồi?”

“Chúng con sao biết được! Con nếu như biết, con đã đánh gãy chân của nó rồi! Thằng nhóc thối này, lá gan là càng ngày càng lớn rồi! Nó thật sự tưởng thế giới bên ngoài dễ xông pha như vậy sao? Hai thằng nhóc 4 tuổi, học người ta bỏ nhà ra đi, còn tìm một khoảng trời của mình! Con thật sự muốn đánh chết hai đứa!”

Diệp Ân Tuấn bây giờ là quan tâm ắt loạn, tức không kìm được lời.

Thẩm Hạ Lan lại trực tiếp đứng lên nói: “Em phải đi tìm tụi nhỏ! Cũng không biết chúng đi khi nào, bây giờ đi đâu rồi? Quần áo mặc trên người có đủ hay không. Bây giờ bên ngoài nhiều bọn bắt cóc như vậy, hai đứa trẻ này sao lại có lá gan to bằng trời như vậy!”

Nói rồi, Thẩm Hạ Lan muốn chạy ra ngoài, không quên trên người còn mặc đồ ngủ.

Diệp Ân Tuấn kéo cô lại, thấp giọng nói: “Cho dù muốn tìm, em cũng phải thay quần áo, với cả, đội trưởng đội bảo vệ camera giám sát khoảng hơn 11 giờ đêm qua xảy ra chút khác thường, chắc chắn là thằng nhóc thối Minh Triết làm loạn. Nếu như thật sự là đi vào lúc đó, bây giờ ai biết hai thằng nhóc thối này đi đâu rồi? Hơn nữa chúng ta phải biết chúng đi đâu chứ. Em trước tiên đừng khẩn trương, thay quần áo, chúng ta bàn kế lâu dài.”

Đang nói, thím Hoàng ở dưới nói một câu.

“Bà chủ, cậu Diệp, mợ chủ, cậu hai trở về rồi.”

Tất cả mọi người bởi vì câu nói này sững ra.

Diệp Nam Phương trở về rồi sao?

Nhưng bọn họ lại làm mất con trai của người ta rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.