Cục Cưng Có Chiêu

Chương 453: Chương 453: Cháu muốn ở lại




“Có chuyện gì vậy?”

Sau khi tức giận xong, bây giờ Tống Dật Hiên đã tỉnh táo.

Lúc nhìn thấy Thẩm Hạ Lan, cả người anh ta trở nên run rẩy, lúc đưa Thẩm Hạ Lan vào trong phòng phẫu thuật, anh ta lại càng hoang mang lo sợ, nhưng mà giờ phút này dường như anh ta đã khôi phục lại tất cả sự tỉnh táo của mình, lạnh lùng giống như là một tảng băng.

Hoắc Chấn Đình hơi dừng lại rồi nói: “Dư Khinh Hồng trốn thoát rồi.”

“Ở nhà họ Hoắc có nhiều cao thủ như vậy, thế mà lại để một người phụ nữ chạy mất, hơn nữa lại tìm thấy Thẩm Hạ Lan trong câu lạc bộ của nhà họ Hoắc. Anh Hoắc, anh muốn nói là nhà họ Hoắc không hề có một chút liên quan nào đến chuyện này, anh cảm thấy tôi có tin được không?”

Lời nói này của Tống Dật Hiên rất có tính công kích, thậm chí còn mang theo mùi thuốc súng.

Tô Nam vội vàng mở miệng nói: “Có lẽ là chuyện này còn có ẩn tình khác, như thế nào thì dựa vào mối quan hệ của nhà họ Hoắc và Thẩm Hạ Lan chắc là sẽ không làm chuyện như vậy.”

“Cái đó không ai chắc, lúc trước bà cụ nhà họ Hoắc đối xử với Thẩm Hạ Lan như thế nào, tất cả mọi người đều thấy rõ như ban ngày, hiện tại lại xuất hiện chuyện như vậy, nói không có liên quan đến nhà họ Hoắc các người, tôi không tin, ngày hôm nay tôi nói tại đây, Thẩm Hạ Lan không có chuyện thì còn tốt, nếu như Thẩm Hạ Lan có chuyện gì thì tôi sẽ để cho tất cả mọi người sống không yên ổn, nếu không tin thì các người cứ chờ đi!”

Lời nói của Tống Dật Hiên làm mọi người giật mình.

Tống Đình lại nhíu mày, cảm thấy lời nói này của Tống Dật Hiên không tốt cho lắm.

“Anh Tống à, bà chủ là người của nhà họ Diệp chúng tôi, anh Tống có ơn đối với nhà họ Diệp chúng tôi, đương nhiên chúng tôi sẽ báo cáo lại với bà cụ, chúng tôi ghi nhớ ân tình của nhà họ Tống. Chỉ có điều là sau này anh Tống nên tránh chuyện này chút đi.”

“Né tránh à? Các người dựa vào cái gì mà kêu tôi né tránh, người là do nhà họ Diệp các người tìm được à? Các người còn biết cô ấy là mợ chủ nhà họ Diệp của các người nữa? Nhưng mà các người đã làm mất cô ấy rồi. Trong bốn ngày nay, cô ấy đã trải qua cái gì, trong số các người có ai biết không? Diệp tổng nhà các người đâu rồi, anh ta đâu?”

Lúc Tống Dật Hiên nói đến chuyện này thì đã nổi trận lôi đình.

Nếu như là người khác thì cũng thôi đi, vậy mà lại là Diệp Ân Tuấn quan tâm Thẩm Hạ Lan nhất, đến lúc này rồi mà cũng không có ở đây, thậm chí còn không có bất kỳ tin tức gì truyền tới.

Anh là người chết hả?

Vợ của mình bị bắt cóc bốn ngày, anh ta cũng không tin là không có người nào thông báo cho anh.

Đã thông báo? Tại sao lại không có ở đây?

Tại sao không có tin tức gì hết?

Cái gì mà yêu cả đời, cái gì mà cả một đời cũng sẽ không để Thẩm Hạ Lan phải chịu khổ, đây đều là nói nhảm cả thôi.

Tống Dật Hiên chỉ cảm thấy một mình Thẩm Hạ Lan cô đơn nằm trên sàn nhà bị cả thế giới vứt bỏ.

Loại tuyệt vọng ấy, loại cô đơn ấy, ai có thể thể ngiệm được?

Trong lúc Thẩm Hạ Lan đang cần có Diệp Ân Tuấn nhất, anh đang ở đâu?

Câu hỏi này của Tống Dật Hiên làm cho Tống Đình á khẩu không thể trả lời được.

Hiện tại Lam Tử Thất cũng không nói chuyện cho Diệp Ân Tuấn.

Cô cũng đã trông ngóng bốn ngày rồi, hi vọng là Diệp Ân Tuấn đột nhiên xuất hiện ở trước mặt của bọn họ, hi vọng là Diệp Ân Tuấn có thể tìm được Thẩm Hạ Lan, có thể mang Thẩm Hạ Lan trở về.

Nhưng mà bây giờ vẫn không có bất cứ tin tức nào của Diệp Ân Tuấn, người mang Thẩm Hạ Lan trở về lại là cái tên khốn nạn Tống Dật Hiên này.

Tô Nam nhìn thấy bộ dạng hùng hổ dọa người người của Tống Dật Hiên, không khỏi nói: “Ân Tuấn không phải là người vô tình vô nghĩa giống như anh đã nói, chắc chắn là anh ấy bị chuyện gì ngăn cản không thể trở về được, huống hồ gì có thể anh ấy không biết chuyện Thẩm Hạ Lan bị bắt cóc, cho nên anh Tống à, mong anh nói chuyện để ý một chút.”

“Để ý cách nói chuyện à? Tôi bội phục y thuật của bác sĩ Tô, nhưng mà tôi cũng biết mối quan hệ của anh và Diệp Ân Tuấn, hiện tại anh nói chuyện thay cho anh ta, tôi cũng không trách anh, nhưng mà anh cũng đừng có nghĩ là quản được chuyện của tôi, tôi vẫn là câu nói đó, từ giờ trở đi, chuyện của Thẩm Hạ Lan chính là chuyện của tôi, sau này tất cả những chuyện của cô ấy cho do tiếp quản. Nếu như nhà họ Diệp đã vô dụng như vậy, không bảo vệ được cho vợ của mình, thế thì từ giờ trở đi đổi lại Tống Dật Hiên tôi làm đi!”

Tống Dật Hiên nói như vậy hoàn toàn không hề có chút bối rối nào.

Trước kia anh ta là vì suy nghĩ cho Thẩm Hạ Lan, thấy Thẩm Hạ Lan thích Diệp Ân Tuấn, thích đến nỗi không chịu được, đương nhiên là anh ta sẽ che giấu phần yêu thích của mình vào trong lòng

Nhưng mà hiện tại, sự nhượng bộ của anh ta, sự kiềm chế của anh ta cũng không đổi lại một cuộc sống bình yên vui vẻ cho Thẩm Hạ Lan, vậy thì anh ta còn cần gì phải lo lắng nữa chứ.

“Cậu Tống, cậu nói như vậy, cậu đã từng nghĩ tới cảm nhận của Hạ Lan chưa?”

Bà cụ Diệp nhận được tin tức thì vội vàng chạy tới, đúng lúc nghe thấy Tống Dật Hiên nói như vậy, không khỏi mở miệng nói.

Nếu như là người khác có cách nhìn như thế nào, Tống Dật Hiên không thèm quan tâm, nhưng mà bây giờ bà cụ Diệp đã nói đến suy nghĩ của Thẩm Hạ Lan, lông mày của Tống Dật Hiên hơi nhăn lại một chút.

“Bà cụ Diệp, bà cho rằng trải qua chuyện này, một người phụ nữ trong lúc tuyệt vọng nhất chờ đợi chồng của mình đến cứu mình, nhưng mà lại không đợi được, thế thì còn tiếp tục chung tình một lòng đối với con trai của bà nữa không đây?”

Câu nói này của Tống Dật Hiên đã hoàn toàn làm bà cụ Diệp không thể trả lời được, không biết phải trả lời như thế nào.

Diệp Ân Tuấn đi đâu, bà cũng không biết rõ, cũng không liên lạc được.

Thẩm Minh Triết chui ra từ sau lưng có bà cụ Diệp, lúc nhìn thấy Tống Dật Hiên thì khom người thật sâu, chào Tống Dật Hiên: “Chú Tống, cảm ơn chú đã cứu mẹ của cháu.”

Bắt đầu kể từ khi cứu Thẩm Hạ Lan trở về, Tống Dật Hiên mang theo một bụng lửa giận không có chỗ để phát tiết, hiện tại không ngờ đến là lại được một đứa trẻ giống như Thẩm Minh Triết trấn an như thế.

“Không có gì.”

Anh ta sờ lên đầu của Thẩm Minh Triết, hốc mắt có hơi phím hồng.

Thẩm Minh Triết nhìn máu ở trên người của Tống Dật Hiên, ít nhiều gì cũng có chút sợ hãi, nhưng mà vẫn hỏi: “Đây là máu của mẹ cháu ạ?”

“Mẹ của cháu sẽ không có chuyện gì đâu.”

Lần đầu tiên Tống Dật Hiên không biết phải nói dối một đứa bé như thế nào.

Đây lại là con trai của Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Minh Triết không nói chuyện, đứng yên lặng ở bên cạnh Tống Dật Hiên. Nhìn đèn phẫu thuật cứ luôn sáng lên, không biết là đang suy nghĩ cái gì đó.

Bà cụ Diệp muốn nói cái gì đó, nhưng mà vẫn không nói nên lời, chỉ có thể chờ đợi trong lo lắng.

Cửa phòng phẫu thuật mở ra, Bạch Tử Đồng bước ra từ bên trong, lúc nhìn thấy có nhiều người ở đây, không khỏi do dự một chút.

“Sao rồi?”

Tô Nam khẩn trương hơn bất kỳ ai.

Bạch Tử Đồng nhìn chồng mình, lại nhìn bà cụ Diệp một chút, lại nhìn ở đây không có bóng dáng của Diệp Ân Tuấn, liền biết là Diệp Ân Tuấn vẫn còn chưa biết tình huống của Thẩm Hạ Lan.

“Rốt cuộc là như thế nào rồi?”

Tống Dật Hiên là người không thể kìm nén nhất.

Thẩm Minh Triết kéo chặt lấy vạt áo của Tống Dật Hiên, có thể nhìn ra được đứa bé này rất bình tĩnh.

Tống Dật Hiên cầm lấy tay của Thẩm Minh Triết theo bản năng, lần này Thẩm Minh Triết không hất ra, để yên cho Tống Dật Hiên cầm, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi.

Bạch Tử Đồng nhìn thấy Thẩm Minh Triết ở trước mắt, không khỏi nói: “Tình huống không tốt lắm, tôi cảm thấy là mình cần phải nói riêng vài câu với người nhà của bệnh nhân.”

Bà cụ Diệp lập tức đứng ra phía trước, nói: “Tôi là mẹ chồng của con bé, vẫn chưa thông báo cho mẹ của con bé ở bên kia, có chuyện gì thì cứ nói với tôi đi.”

“Tôi phải biết là có chuyện gì xảy ra.”

Tống Dật Hiên vô cùng cứng rắn, rất có một loại tư thế liều mạng với bất cứ ai nếu như người đó không nói cho anh ta biết.

Bạch Tử Đồng không có cách nào khác, lúc còn muốn nói gì đó Hoắc Chấn Đình cũng lên tiếng nói.

“Nói như thế nào thì Hạ Lan cũng là con cháu của nhà họ Hoắc chúng tôi, chuyện này nhà họ Hoắc chúng tôi có quyền được biết.”

Thấy tất cả mọi người đều không chịu nhượng bộ, Bạch Tử Đồng vô cùng khó xử.

Tô Nam thở dài một hơi rồi nói: “Minh Triết, chúng ta đi ra ngoài một lát đi, có được không nào?”

Anh ta cũng chỉ muốn dẫn đứa nhỏ ra bên ngoài, dù sao thì tuổi của Thẩm Minh Triết vẫn còn nhỏ.

Thẩm Minh Triết nhìn Tống Dật Hiên, có hơi ỷ lại.

Thật ra bà cụ Diệp rất khổ sở.

Cháu trai ruột của mình, lúc này lại ỉa vào Tống Dật Hiên nhất, mặc dù là Tống Dật Hiên cứu được Thẩm Hạ Lan, nhưng mà tình cảnh lúc này vẫn để cho người ta cảm thấy khó chịu không nói nên lời.

Hoắc Chấn Đình cũng không chịu nói.

Thẩm Minh Triết là một đứa nhỏ có suy nghĩ riêng, lúc trước đối xử với nhà họ Hoắc cũng rất tốt, nếu như không phải do bà cụ Hoắc làm ra những chuyện tổn thương đến trái tim của Thẩm Hạ Lan, chắc có lẽ là hiện tại Thẩm Minh Triết cũng sẽ ỷ lại vào mình?

Hoắc Chấn Đình nhìn Thẩm Minh Triết, muốn nói cái gì đó, nhưng mà lại nói không được.

Lam Tử Thất muốn dẫn Thẩm Minh Triết đi, lại nghe thấy Tống Dật Hiên nói: “Cháu là bé trai, cho dù có nghe thấy cái gì, xảy ra chuyện gì thì cháu cũng phải có dáng vẻ của một bé trai có biết chưa hả? Bây giờ ba của cháu không có ở bên cạnh của mẹ cháu, cháu là con trai của cô ấy, cũng không thể bối rối được.”

“Dạ, cháu muốn ở lại.”

Thẩm Minh Triết nói rất kiên định.

Bạch Tử Đồng nhìn Tô Nam một chút.

Đến mức này rồi, cho dù Tô Nam không nói cái gì thì Bạch Tử Đồng cũng biết những người ở đây không có một người nào đồng ý lui ra bên ngoài.

Cô ta ho khan một tiếng rồi nói: “Tình huống của Thẩm Hạ Lan thật sự không tốt, hiện tại vẫn cứ luôn sốt cao không giảm, hơn nữa lúc trước sức khỏe của cô ấy vẫn không tốt, khí huyết hư hao, bây giờ tử cung ra rất là nhiều máu cần phải cầm máu. Chúng tôi hiện đang cứu chữa, nguyên nhân khiến cho cơn sốt cao không khỏi là do mấy ngày nay cơ thể không được làm giảm nhiệt độ, lại bị lạnh tay, có thể dùng được hay không thì chúng ta thật sự không nắm chắc được. Nếu như quả thật phải đến một bước cuối cùng, chỉ sợ là phải cắt bỏ tử cung, đến lúc đó tôi cần có chữ ký của người nhà, cho nên tôi vẫn hi vọng là chồng của cô ấy có thể xuất hiện.”

Câu nói cuối cùng Bạch Tử Đồng nói cho Tô Nam nghe.

Lông mày của Tô Nam nhíu chặt lại cùng một chỗ.

Sao anh ta có thể không biết ý của Bạch Tử Đồng được cơ chứ.

Nhưng mà bây giờ thật sự phải làm kinh động đến Diệp Ân Tuấn?

Thẩm Hạ Lan đã như thế này rồi.

Cho dù Diệp Ân Tuấn có gấp gáp trở về thì cô có thể như thế nào được chứ, đơn giản chính là để Diệp Ân Tuấn kết thúc cuộc trị liệu, trở thành một kẻ nghiện cả cuộc đời. Sau đó Thẩm Hạ Lan vẫn có khả năng không thể trở lại, bỏ đi tử cung, thậm chí phải đối mặt với chuyện càng đáng sợ hơn.

Cho nên Diệp Ân Tuấn có trở về hay không thì thật ra tác dụng đối với Thẩm Hạ Lan mà nó cũng không quá lớn, ngược lại còn liên quan đến chuyện cả đời của Diệp Ân Tuấn

Tô Nam là anh em của Diệp Ân Tuấn, đương nhiên không muốn Diệp Ân Tuấn bị loại đồ vật này khống chế cả một đời, trở thành một tên vô dụng.

Cho nên dù là hiện tại, anh ta biết Thẩm Hạ Lan cần có Diệp Ân Tuấn ở bên cạnh cô, nhưng mà anh ta vẫn muốn giữ bí mật và vị trí của Diệp Ân Tuấn như cũ, cắn chết hàm răng không chịu lên tiếng.

Bạch Tử Đồng thấy Tô Nam như thế này thì đã biết quyết định của anh ta.

Hai người rất ít khi bởi vì những chuyện như vậy mà có suy nghĩ khác nhau, nhưng mà giờ phút này Bạch Tử Đồng thật sự có hơi tức giận.

Cô ta là phụ nữ, đương nhiên biết vào lúc nào phụ nữ cần có sự quan tâm của đàn ông, nhưng mà bây giờ Tô Nam lại chặt đứt mất mối liên hệ giữa Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan, cô biết rõ anh ta làm như vậy là vì muốn tốt cho bọn họ, nhưng mà Bạch Tử Đồng vẫn rất tức giận.

Tất cả mọi người nghe thấy lời nói của Bạch Tử Đồng thì đều ngơ ngẩn cả người, đặc biệt là Lam Tử Thất.

“Sao lại có thể như vậy được chứ? Cắt bỏ tử cung, bác sĩ Bạch? Một người phụ nữ mà mất đi tử cung thì sẽ có di chứng và biến chứng gì chứ, tôi và cô đều biết mà, Hạ Lan tuyệt đối không thể bị cắt mất tử cung được!”

“Tôi biết, tôi cũng đang hết sức cứu chữa, nhưng mà nếu như không được thì tôi cũng chỉ có thể đưa ra phương án phẫu thuật này thôi, cho nên tôi mong mọi người nhanh chóng liên lạc với người nhà của bệnh nhân đi.”

Bạch Tử Đồng nói xong thì quay người lại đi vào trong phòng phẫu thuật, mà tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn về phía bà cụ Diệp.

Dường như là lúc này chỉ có bà cụ Diệp mới có thể tìm được Diệp Ân Tuấn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.