Cục Cưng Có Chiêu

Chương 201: Chương 201: Chính là muốn ôm anh




“A!”

Diệp Tranh hét lên một tiếng, Thẩm Hạ Lan vội vàng ôm lấy cậu bé, may mà, Diệp Tranh theo bản năng ôm lấy Thẩm Hạ Lan, làm bẩn cả người Thẩm Hạ Lan.

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Ân Tuấn bất lực lắc đầu nói: “Ba có thể ăn thịt người sao?”

“Không thể.”

Diệp Tranh nhỏ giọng trả lời.

Thẩm Hạ Lan thấy cậu bé như thế này lại có chút đau lòng.

“Được rồi, cái bản mặt này của anh, là trẻ con đều sẽ sợ. Diệp Tranh, nói cho mẹ biết, con đang làm gì thế?”

Thẩm Hạ Lan tức giận trừng mắt với Diệp Ân Tuấn, sau đó nhẹ giọng hói Diệp Tranh.

Diệp Tranh thấp giọng nói: “Em gái nói em ấy rất thích bươm bướm, nhưng em ấy không thể ra ngoài phơi nắng, chỉ có thể ở trên cửa sổ nhìn bươm bướm bay qua bay lại, con chỉ muốn bắt mấy con bươm bướm đưa đến trước mặt em ấy, có lẽ em ấy sẽ không đau đớn như vậy nữa.”

Nghe thấy giọng nói non nớt của Diệp Tranh, mũi của Thẩm Hạ Lan có chút cay cay, mà đôi mắt của Diệp Ân Tuấn cũng hơi ướt.

“Tiểu tử thối, sau này không được làm những chuyện như thế này nữa, còn có, lúc nào đi ra khỏi cửa phải nói với mẹ một tiếng, con không nói một lời đã chạy lung tung, con có biết mọi người rất lo lắng cho con không?”

“Xin lỗi, mẹ, lần sau con nhất định sẽ chú ý.”

Lúc này Diệp Tranh mới nhận ra Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan đang tìm mình, nhất thời có chút xấu hổ.

“Không sao, Diệp Tranh nhà chúng ta hiểu chuyện nhất. Nghê Nghê đã ra rồi, nhưng vẫn chưa tỉnh, chúng ta cùng đi thăm Nghê Nghê có được không?”

“Được ạ!”

Diệp Tranh lập tức cười vui vẻ.

Thẩm Hạ Lan ôm Diệp Tranh lên, lại bị Diệp Ân Tuấn bế qua.

“Để anh, cơ thể của em vẫn chưa hồi phục, tên nhóc này nặng như vậy.”

“Không cần, con có thể tự đi.”

Diệp Tranh rất hiểu chuyện nói, mặc dù được mẹ bế quả thực rất thoải mái, nhưng cậu bé vẫn quyết định tự mình đi.

“Không sao, để ba bế con.”

Diệp Ân Tuấn bế Diệp Tranh từ trong lòng Thẩm Hạ Lan qua, trực tiếp đặt Diệp Tranh lên vai.

“A!”

Diệp Tranh rất ít khi được Diệp Ân Tuấn nâng lên cao như vậy, đột nhiên bật cười vui vẻ.

Nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ của hai ba con bọn họ, Thẩm Hạ Lan đột nhiên nhớ đến Thẩm Minh Triết.

Nếu như Thẩm Minh Triết vẫn còn ở đấy, có lẽ cũng sẽ vui vẻ như thế này.

Đôi mắt của Thẩm Hạ Lan lóe lên một tia đau đớn.

Cô không biết Thẩm Minh Triết đang ở đâu, bây giờ cô nóng lòng muốn biết con trai sống có tốt không, nhưng tiếc là không có một chút tin tức nào.

Bà cụ Diệp chỉ giao đế quốc Ám Dạ cho cô, về phần cô phải làm gì, làm sao để liên hệ với những người kia, cô căn bản không biết gì cả.

Sau khi Diệp Ân Tuấn đi được một đoạn phát hiện Thẩm Hạ Lan không đi theo, anh dừng lại, có chút nghi hoặc.

“Sao vậy? Có chuyện gì sao?”

“Không, em chỉ nhớ đến Minh Triết thôi.”

Câu nói của Thẩm Hạ Lan khiến đôi mắt của Diệp Ân Tuấn hiện lên sự đau buồn.

“Yên tâm đi, chúng ta sẽ tìm được thằng bé.”

Diệp Tranh nghe thấy Thẩm Minh Triết, sự vui vẻ lúc nãy cũng giảm đi rất nhiều.

“Mẹ, con cũng sẽ tìm được lão đại.”

“Không sao, Minh Triết sẽ quay lại.”

Thẩm Hạ Lan xoa đầu cậu bé, cùng với Diệp Ân Tuấn trở lại phòng bệnh của Thẩm Nghê Nghê.

Nghê Nghê vẫn chưa tỉnh, Diệp Tranh nói như thế nào cũng phải ở bên cạnh Nghê Nghê, Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn cũng không miễn cưỡng.

Hai người rời khỏi phòng bệnh, Diệp Ân Tuấn đi thẳng đến phòng của bà cụ.

Bà cụ vẫn đang nghỉ ngơi, ngủ rất bình thản.

Lần này, tâm trạng của Diệp Ân Tuấn có khác biệt rất lớn.

Người phụ nữ trước mặt không phải là mẹ ruột của anh, nhưng bà lại cho anh rất nhiều ấm áp và sự chỉ bảo. Lúc nhỏ bản thân bị bệnh, cũng là bà ở bên cạnh anh, thức cả đêm chăm sóc anh.

Anh đã từng cảm thấy mẹ yêu mình nhiều hơn một chút, dường như có chút lạnh nhạt với Nam Phương, không ngờ người phụ nữ này lại không phải là mẹ ruột của mình.

Nhưng như vậy thì sao?

Cho dù không phải là mẹ ruột, Diệp Ân Tuấn cũng rất biết ơn sự quan tâm và chăm sóc của bà dành cho mình những năm qua, so với thím Trương trăm phương ngàn kế tính toán, Diệp Ân Tuấn nghĩ thông hơn rất nhiều.

Thẩm Hạ Lan không biết Diệp Ân Tuấn đang nghĩ gì, thậm chí cô còn không biết mình nên nói gì, chỉ có thể âm thầm ở bên cạnh anh.

Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói: “Cho dù bà ấy là ai, trong lòng anh, bà ấy chính là mẹ của anh, là bà nội ruột của đám trẻ.”

“Ừ! Mẹ là một người phụ nữ vĩ đại.”

Diệp Ân Tuấn không bác bỏ.

Thẩm Hạ Lan nhớ đến lời căn dặn của bà cụ Diệp, thấp giọng nói: “Em đi ra ngoài một lát.”

“Ừ.”

Diệp Ân Tuấn không hỏi cô đi đâu, chỉ khẽ gật đầu.

Thẩm Hạ Lan nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh, sau đó đi đến phòng làm việc của bác sĩ, tìm bác sĩ điều trị cho bà cụ Diệp.

“Bác sĩ, tôi muốn lấy báo cáo bệnh lý và báo cáo sức khỏe của mẹ chồng tôi.”

“Được.”

Bác sĩ đã biết thân phận của Thẩm Hạ Lan, đương nhiên không có chút ngừng nghỉ, đem hai phần báo cáo đưa cho Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan còn định căn dặn bác sĩ mấy câu nhưng, cuối cũng vẫn rời khỏi phòng làm việc mà không nói gì.

Mặc dù bà cụ Diệp kêu cô tiêu hủy hai phần báo cáo này, không để cho Diệp Ân Tuấn nhìn thấy, nhưng thật sự cô không muốn một người phụ nữ tốt bụng như bà cụ Diệp bị thím Trương kiềm chế, còn vì Diệp Ân Tuấn mà chịu đựng sự tính toán của thím Trương.

Cô không thể tự mình đưa báo cáo cho Diệp Ân Tuấn, nhưng cũng không muốn ngăn cản Diệp Ân Tuấn biết được sự thật, nếu như Diệp Ân Tuấn muốn điều tra.

Sau khi Thẩm Hạ Lan cầm báo cáo đi ra, cũng không lập tức đem đi tiêu hủy, mà cho vào một chiếc túi đựng hồ sơ, giấu vào chiếc tủ riêng ở bên cạnh.

Sau khi làm xong tất cả mọi chuyện, Thẩm Hạ Lan quay lại phòng bệnh, nhưng lại phát hiện Diệp Ân Tuấn đã không còn ở đó.

Tống Đình nói với Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn đi nấu cơm cho cô.

Viện điều dưỡng này có một căn bếp nhỏ, là Diệp Ana Tuấn đặc biệt xây dựng vì Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan theo vị trí và Tống Đình nói đến được căn bếp nhỏ.

Phòng bếp không lớn, cỡ một căn phòng nhỏ, nhưng đầy đủ đồ đạc, rất nhiều thứ vẫn chưa mở ra, trông giống như vừa mới mua.

Mà lúc này Diệp Ân Tuấn đang ở bên trong xắn tay áo lên, bận rộn nấu ăn.

Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy cảnh tượng này vô cùng ấm áp, vô cùng cảm động.

Lúc trước đều là cô ở phía sau Diệp Ân Tuấn, đuổi theo bước chân của Diệp Ân Tuấn, là cô thay đổi mỗi này để làm những món mà Diệp Ân Tuấn thích ăn, trông chờ anh về nhà, nhưng bây giờ, một người đàn ông cao cao tại thượng như vậy lại cởi bỏ bộ vest, giống như một người chồng tốt bận rộn trong phòng bếp, chỉ vì muốn nấu cho cô một bát súp, cảm giác này khiến Thẩm Hạ Lan rất cảm động.

Thực ra phụ nữ là một sinh vật rất dễ bị cảm động.

Bọn họ luôn vì những thứ nhỏ nhặt mà đánh mất trái tim mình, sau đó toàn tâm toàn ý đối đãi với người đàn ông kia. Chỉ cần người đàn ông này luôn xứng đáng với những gì mà họ bỏ ra.

Thẩm Hạ Lan nhẹ nhàng mở cửa ra, sau đó đi vào.

Trong phòng bếp có khói khiến cô có chút buồn nôn.

Mặc dù đã ăn một bát cháo kê, nhưng cơ thể của Thẩm Hạ Lan vẫn có chút bài xích, có một số chuyện cần phải tiến hành một cách tuần tự, không thể nhảy cóc.

Nhưng Thẩm Hạ Lan vẫn kiềm chế cảm giác buồn nôn, đi đến phía sau Diệp Ân Tuấn, nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo rắn chắc của anh từ phía sau.

Mùi thuốc khử trùng quen thuộc khiến Diệp Ân Tuấn sững sờ, sau đó cười nói: “Sao em lại đến đây?”

“Đến xem bếp trưởng Diệp của chúng ta nấu cho em món ngon gì.”

Thẩm Hạ Lan dán mặt vào lưng của Diệp Ân Tuấn, cảm thấy thật ấm áp và rộng lớn.

Diệp Ân Tuấn dừng công việc trong tay lại, cười nói: “Ra ngoài trước đi, ở trong đây có rất nhiều khói, đừng để bị ngạt. Anh nghe nói em có thể ăn một bát cháo kê nhỏ, nhưng bác sĩ nói dạ dày của em cần phải điều dường từ từ, ở đây có rất nhiều khói, em không chịu được đâu.”

“Em không chịu được, anh chịu được sao? Diệp đại tổng tài?”

Thẩm Hạ Lan không buông Diệp Ân Tuấn ra.

Cô cảm thấy mình giống như một đứa trẻ, bây giờ chỉ muốn dựa vào người Diệp Ân Tuấn.

Cảm giác này giống như lúc mới yêu đương vậy, vừa vui mừng, kích động, lại sợ đối phương ghét mình quá dính người.

Diệp Ân Tuấn lại cười nói: “Ở trước mặt em chỉ có người đàn ông, không có tổng tài.”

“Nhưng em không nhìn thấy người đàn ông, chỉ nhìn thấy một đầu bếp.”

Thẩm Hạ Lan nghịch ngợm dùng tay vẽ vòng tròn trên bụng Diệp An Tuấn.

Cơ thể Diệp Ân Tuấn đột nhiên cứng đờ.

“Đừng lộn xộn.”

“Lộn xộn cái gì.”

Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy vui vẻ.

Diệp Ân Tuấn vẫn luôn nghiêm túc, lạnh lùng, ngoại trừ những lúc ở trên giường khiến người khác cảm thấy nhiệt tình ra, những lúc khác vẫn không chút qua loa đại khái, ngược lại khiến Thẩm Hạ Lan có ý muốn nghịch ngợm một chút.

Cô vừa nói, vừa đưa bàn tay nhỏ bé vào vào trong áo sơ mi của Diệp Ân Tuấn.

Tay của cô có chút lạnh, lúc vừa chạm vào da thị của Diệp Ân Tuấn, Diệp Ân Tuấn đột nhiên dừng lại, sau đó giữ lấy bàn tay đang nghịch ngợm của cô, nói: “Đừng nghịch, ở đây là phòng bếp.”

“Em có làm gì đâu.”

Thẩm Hạ Lan cười tinh nghịch, muốn tiếp tục làm chuyện xấu, nhưng lại bị Diệp Ân Tuấn giữ chặt cánh tay, xoay người lại đem cô lật ngược lại, trực tiếp đụng phải mặt bàn.

“A!”

Thẩm Hạ Lan chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên, mình và Diệp Ân Tuấn đã đổi vị trí cho nhau, mà hơi thở của Diệp Ân Tuấn lúc này đã có chút dồn dập, đôi mắt phượng xinh đẹp kia mang theo một chút mơ màng và u ám, bên trong gió giục mây vần.

“Em muốn làm gì?”

“Muốn làm gì? Chỉ muốn ôm anh thôi.”

Thẩm Hạ Lan chơi xấu cười, sau đó trực tiếp ôm lấy Diệp Ân Tuấn, dán mặt vào lồng ngực anh, lắng nghe nhịp tim không ngừng tăng lên của anh, cười giống như một con mèo trộm thịt.

Diệp Ân Tuấn khẽ thở dài nói: “Muốn ở đây?”

“Cái gì?”

Thẩm Hạ Lan thực sự chỉ muốn trêu chọc Diệp Ân Tuấn một chút thôi, không có ý định làm gì, vì vậy lúc Diệp Ân Tuấn đột nhiên hỏi, cô nhất thời không kịp phản ứng lại.

Mà dáng vẻ đáng yêu của cô lúc này giống như một con mèo nhỏ cào lên trái tim của Diệp Ân Tuấn.

Anh đột nhiên cúi đầu xuống, trực tiếp phủ lên đôi môi anh đào của Thẩm Hạ Lan.

“Ưm….”

Thẩm Hạ Lan sững sờ, lúc muốn giãy dụa, lại phát hiện hai tay mình sớm đã bị Diệp Ân Tuấn khóa ở sau lưng, tựa vào bàn bếp.

Cô giãy dụa, nhưng không chống đỡ được nụ hôn nóng bỏng của Diệp Ân Tuấn, không lâu sau cô có chút mơ hồ.

Diệp Ân Tuấn hôn rất điên cuồng, rất sâu, hận không thể hút cả người Thẩm Hạ Lan vào cơ thể mình.

Thẩm Hạ Lan thở hổn hển, cảm giác không khí trong phổi đột nhiên mất đi, không có một chút sức lực nào.

Diệp Ân Tuấn hôn một đường đi xuống.

Cả người Thẩm Hạ Lan mềm nhũn, hai chân suýt nữa khụy xuống đất.

Diệp Ân Tuấn ôm cô lên bàn bếp, đôi mắt phượng xinh đẹp lúc này vô cùng mê người, thậm chí còn mang theo chút mê hoặc.

“Thử xem?”

“Cái gì?”

Lúc này đầu óc Thẩm Hạ Lan trống rỗng, chỉ hỏi theo bản năng, lại đột nhiên phát hiện Diệp Ân Tuấn dùng lực đẩy cô một cái, cảm giác nóng bỏng kia khiến cô lập tức nhận ra ý của Diệp Ân Tuấn, khuôn mặt xinh đẹp lập tức đỏ đến tận cổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.