Bị Tống Đình hỏi như vậy, Thẩm Hạ Lan nhất thời không biết phải trả lời thế nào.
“Tống Đình, chuyện này tôi không rõ. Anh nên hỏi Tống Dật Hiên. Vừa nãy, tôi xem tin tức thấy có một thi thể phụ nữ được vớt lên ở bến tàu. Tống Dật Hiên sợ rằng đó là mẹ anh ấy, nếu anh lo lắng, không bằng qua đó xem thử. Bây giờ tôi đang ở nhà họ Hoắc, bọn nhỏ cũng đang ở đây.”
Thẩm Hạ Lan kể lại tình hình hiện tại của mình.
Tống Đình nhanh chóng hiểu ra.
“Được rồi, mợ chủ, tôi sẽ qua xem sao. Cô cứ làm việc của mình đi, nếu Tử Thất gọi lại, tôi sẽ bảo cô ấy gọi cho cô.”
“Được.”
Biết Lam Tử Thất không có chuyện gì, Thẩm Hạ Lan mới thở phào nhẹ nhõm.
Nằm trên giường, cô cảm thấy gần đây mình thực sự quá mệt mỏi rồi.
Chuyện của Tống Dật Hiên, không phải cô không quan tâm, nhưng không biết bắt đầu từ đâu.
Dương Tân và người của anh ta đã không còn nghe theo mệnh lệnh của cô nữa. Giờ cô đã là quản lý hết thời, còn có thể giúp được gì cho Tống Dật Hiên được nữa?
Cuối cùng vẫn cần Diệp Ân Tuấn ra mặt, dùng thế lực của nhà họ Diệp là được, vì vậy cô hoàn toàn yên tâm giao những việc này cho Diệp Ân Tuấn xử lý.
Mà hai chị em Lam Tử Thất không có chuyện gì là tốt rồi.
Mặc dù Thẩm Hạ Lan tự nhủ phải tập trung học hành, cô đã bỏ chuyên ngành lâu như vậy, nếu thật sự muốn đoạt giải thì cô cần phải nỗ lực gấp mấy lần người khác, nhưng lúc này đây, nằm trên giường, tâm trí cô chỉ tràn ngập những chuyện xảy ra gần đây.
Tại sao Trương Mẫn lại tiếp cận Tống Dật Hiên?
Có phải vì Lưu Mai không?
Nhưng Tống Dật Hiên không hề nói cho Trương Mẫn biết về nơi ở của mẹ anh ta, và nếu đây thực sự là mục đích của Trương Mẫn khi tiếp cận Tống Dật Hiên, thì cô ta nên ở bên cạnh Tống Dật Hiên chứ không phải chạy trốn như vậy?
Thẩm Hạ Lan nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra.
Bây giờ ngay cả Trương Vũ cũng mất tích, muốn tìm được bọn họ lại càng khó hơn.
Thẩm Hạ Lan trở mình, đột nhiên cảm thấy mình đang nằm lên cái gì đó.
Cô đứng dậy xem thử, thì ra là túi xách của cô.
Nhớ tới trong đó có một bức thư của Tiểu Ái, Thẩm Hạ Lan ngồi trên giường lấy bức thư ra, sau đó mở ra đọc.
Bức thư của Tiêu Ái rất đơn giản, chỉ có một câu.
“Mẹ không sao cả, không cần lo lắng.”
Dòng chữ được viết trên giấy viết thư và được đặt phẳng phiu trong phong bì.
Ban đầu, Thẩm Hạ Lan còn cho rằng Tiêu Ái sẽ viết một cái gì đó khác, nhưng không ngờ chỉ có câu này.
Thay vì viết thư báo bình an, sao bà không nhắn tin báo cô một tiếng là được?
Thẩm Hạ Lan hơi thất vọng gấp thư lại, nhưng trong lòng đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
“Không đúng, nếu là báo bình an, sẽ không chỉ có một câu như vậy. Hơn nữa có thể nhắn tin, tại sao phải gửi thư?”
Thẩm Hạ Lan đem lá thư ra đọc lại, cuối cùng dừng lại trên địa chỉ gửi thư.
Vân Nam?
Sao Tiêu Ái lại ở Vân Nam?
Bà gửi một bức thư cho cô, chẳng lẽ là vì muốn nói cho cô biết hiện tại nơi bà đang ở?
Thẩm Hạ Lan có chút bối rối, nhanh chóng lấy điện thoại di động ra gọi cho Tiêu Ái, nhưng điện thoại di động của bà đã treo máy.
Treo máy?
Không phải máy bận! Không phải là không gọi được, mà là đang bị treo số!
Điểm này không đúng lắm.
Tiêu Ái tuy không giàu có nhưng vẫn có thể trả tiền điện thoại, làm sao bà có thể để điện thoại bị treo được?
Thẩm Hạ Lan gửi một tin nhắn đến Tiêu Ái, nhưng không ai trả lời.
Cô đột nhiên có chút bất an.
“Chú, chú ba, chú có nhận được thư của mẹ cháu không?”
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng hỏi Hoắc Chấn Hiên và Hoắc Chấn Đình.
“Không, có chuyện gì vậy?”
“Kể từ lúc đi, bà ấy chưa từng liên lạc với hai chú à?”
Thẩm Hạ Lan tiếp tục hỏi.
“Không.”
Hoắc Chấn Đình vẫn lắc đầu.
Hoắc Chấn Hiên nhìn thấy vẻ mặt bất an của Thẩm Hạ Lan, vội vàng hỏi: “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì à?”
“Các chú xem, bức thư của mẹ gửi cho cháu chỉ có một câu, không đúng cho lắm. Báo bình an thì nhắn một tin qua Mess là được không phải sao? Sao còn gửi riêng một bức thư cho cháu làm gì?”
Sự nghi ngờ của Thẩm Hạ Lan khiến Hoắc Chấn Hiên nhíu mày, sau đó anh ta cầm lấy lá thư.
“Thật sự là hơi thừa. Có phải bà ấy muốn nói cho Hạ Lan biết bây giờ mình đang ở Vân Nam không?”
“Cháu đã gọi, điện thoại của mẹ cháu bị treo máy, nhắn mess thì không ai trả lời, cháu lo mẹ cháu xảy ra chuyện.”
Đây là điều mà Thẩm Hạ Lan lo lắng nhất.
Tuy rằng hai người tiếp xúc với nhau chưa bao lâu, nhưng giọt máu đào hơn ao nước lã, lại còn là mẹ ruột của mình, Thẩm Hạ Lan hơi lo lắng.
“Thế này đi, Hạ Lan, tạm thời cháu đưa bức thư cho chú, chú sẽ nhờ người kiểm tra xem nơi ở của mẹ cháu có ở địa chỉ này hay không. Đừng lo lắng, chắc không sao đâu.”
Nghe Hoắc Chấn Hiên nói vậy, Thẩm Hạ Lan nhanh chóng gật đầu.
“Vâng ạ, cháu vừa từ Vân Nam trở về. Nếu biết mẹ ở đấy, cháu đã ở lại thêm mấy ngày.”
Thẩm Hạ Lan có chút ảo não.
“Cái này không trách được cháu, nếu cháu không trở về, làm sao chúng ta biết được mẹ cháu đã viết gì trong bức thư này. Chỉ có thể nói vận may trêu người, cháu không cần nhúng tay vào việc này, cứ để chú.”
Hoắc Chấn Hiên nhận giải quyết chuyện này.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy khoảng thời gian này thật sự quá hỗn loạn.
Sao cứ hết chuyện này lại đến chuyện khác xảy ra vậy?
Cô thật sự thấy phiền muộn.
Hoắc Chấn Đình nắm lấy tay cô, nói: “Đôi khi cuộc sống không như ta mong muốn, chúng ta chỉ có thể từ từ giải quyết từng việc một, chẳng hạn như hiện tại có chuyện của Tống Dật Hiên, chuyện của mẹ cháu, còn có chuyện cháu nói, Diệp Ân Tuấn muốn dọn dẹp nhà họ Diệp. Cháu nghĩ xem việc nào phải giải quyết trước. Chúng ta sẽ giải quyết từng việc một, từ từ sẽ giải quyết xong.”
Thẩm Hạ Lan nghe Hoắc Chấn Đình nói câu này, không khỏi cảm thấy hơi xấu hổ.
Cô sống trên đời hơn 20 năm, đạo lý đơn giản như vậy mà còn phải để Hoắc Chấn Đình nhắc nhở.
“Chú, cháu biết, chuyện của Tống Dật Hiên, phiền hai người điều tra giúp cháu, chính cháu cũng không có khả năng giúp được gì, nên chỉ có thể nhờ Ân Tuấn giúp. Chuyện nhà họ Diệp cháu cũng không giúp được gì. Giờ nghĩ lại, nếu muốn, cháu cũng chỉ có thể giải quyết chuyện của mẹ mình, nhưng mẹ cháu lại đang ở xa như vậy, cho nên phải phiền chú ba điều tra trước. Theo như phân tích, cháu cảm thấy sao mà mình vô dụng quá vậy?”
Hoắc Chấn Đình nhìn Thẩm Hạ Lan, cười nói: “Chuyện gì cũng tự thân giải quyết mới là có năng lực hay sao? Nếu cả ba chuyện cháu đều không có biện pháp tự mình giải quyết, thì nên chuyên tâm học tập, chuẩn bị tranh giải là được, những chuyện khác cứ để chúng ta xử lý.”
“Nhưng như vậy cháu sẽ cảm thấy mình rất vô dụng.”
“Con bé ngốc, cháu tự giải quyết chuyện của mình trước là tốt nhất.”
Nghe Hoắc Chấn Đình nói vậy, Thẩm Hạ Lan rốt cục cũng xác định được phương hướng.
“Vâng, vậy ăn cơm xong cháu sẽ học, những chuyện khác phiền hai chú giúp vậy.”
“Được.”
Hoắc Chấn Hiên thấy Thẩm Hạ Lan và Hoắc Chấn Đình thân thiết như vậy, thì hơn ghen tị nói: “Hai người làm cho tôi ghen tị quá đi, làm sao bây giờ? Cần lắm một cái ôm an ủi.”
Thẩm Hạ Lan nghe vậy thì cười nói.
“Chú ba à, chú đã là người đàn ông ba mươi tuổi đầu rồi mà còn làm nũng, không thấy xấu hổ sao.”
“Chả sao hết, chú muốn ôm.”
Hoắc Chấn Hiên vươn hai tay về phía Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan nhất thời thấy lúng túng.
Lúc còn bé thì không sao, bây giờ đã lớn như vậy rồi, tuổi của hai người cũng không chênh lệch nhiều, điều này khiến cô có chút băn khoăn không biết nên làm thế nào.
Đúng lúc này, Diệp Nghê Nghê trực tiếp chạy vào.
“Mẹ cháu thuộc về ba rồi! Không ai được ôm mẹ hết á!”
Cô bé trực tiếp chạy đến trước mặt Thẩm Hạ Lan, vươn cánh tay nhỏ bé ra, giống như con gà mái già canh giữ con của mình, bảo vệ Thẩm Hạ Lan phía sau lưng.
Thẩm Hạ Lan và Hoắc Chấn Hiên lập tức sững sờ.
Hoắc Chấn Hiên nhìn Diệp Nghê Nghê bằng ánh mắt đầy cảnh giác, cười hỏi: “Nhưng ông là chú ba của mẹ cháu, là ông cậu của cháu. Ông cứ muốn ôm mẹ cháu thì sao?”
“Ông có là ngọc hoàng đại đế cũng không được! Mẹ cháu thuộc về ba rồi! Hơn nữa cô giáo dạy cháu, nam nữ khác biệt, không được ôm, ôm sẽ có em bé đó.”
Lời Diệp Nghê Nghê gần như khiến Thẩm Hạ Lan nghẹn nước miếng.
“Diệp Nghê Nghê, không được nói lung tung.”
“Con không hề nói lung tung, cô giáo dạy con như vậy mà.”
Diệp Nghê Nghê vẫn kiên trì với nguyên tắc của mình.
Hoắc Chấn Hiên cười đến đau cả bụng.
Anh ta đưa tay về phía Diệp Nghê Nghê.
Diệp Nghê Nghê không hiểu lắm, vội vàng bước lên phía trước, liền bị Hoắc Chấn Hiên ôm vào lòng.
“Được thôi, bây giờ ông ôm cháu rồi này, sao nào? Cháu sẽ có em bé đó!”
Diệp Nghê Nghê ngẩn cả người, sau đó bắt đầu khóc ô ô.
“Mẹ, làm sao bây giờ? Ông cậu để em bé vào bụng con rồi, con không muốn có em bé, con không muốn! Hu hu…”
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy Hoắc Chấn Hiên cười ha ha, sau đó nhìn vẻ mặt khóc nức nở của con gái mình, không khỏi trừng mắt nhìn Hoắc Chấn Hiên.
“Chú ba, chú có thể nghiêm túc một chút được không? Chú xem, làm đứa nhỏ sợ rồi này!”
Thẩm Hạ Lan vội vàng bế Diệp Nghê Nghê lên, nói: “Sẽ không có em bé, Nghê Nghê, mẹ đảm bảo với con, làm vậy sẽ không có em bé đâu.”
“Có mà, cô giáo đã nói thế mà, cô giáo sẽ không nói dối!”
Kết quả là Diệp Nghê Nghê vì cái ôm lúc nãy mà khóc không thành tiếng, mặc cho Thẩm Hạ Lan và Hoắc Chấn Hiên có giải thích dỗ dành thế nào cũng vô ích.
Diệp Tranh rốt cuộc nhìn không nổi nữa, thấp giọng nói: “Nghê Nghê, ba cũng ôm em, em xem em có em bé không?”
Diệp Nghê Nghê ngừng khóc ngay lập tức.
“Hình như không có thật!”
“Vì vậy, lời cô giáo không phải lúc nào cũng đúng.”
Câu kết luận của Diệp Tranh ngay lập tức khiến Diệp Nghê Nghê ngừng khóc.
“Có thật không?”
“Tất nhiên, đến đây, anh sẽ giải thích cho em chuyện gì đang xảy ra ở đây.”
Diệp Tranh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Diệp Nghê Nghê, cứ như vậy bước vào phòng trước mặt mấy người lớn trong nhà.
“Bọn nhỏ định giải thích với nhau kiểu gì nhỉ?”
Hoắc Chấn Hiên hơi tò mò.
Thẩm Hạ Lan lắc đầu, nói: “Giải thích thế nào cũng được, miễn là ngừng khóc, chú ba, chú đã lớn thế rồi, có thể đừng chọc con nít khóc được không?”
“Chú đâu có cố ý.”
Hoắc Chấn Hiên nhún vai ra vẻ vô tội.
Hoắc Chấn Đình bất lực nhìn hai người họ, thấp giọng nói: “Hai người đúng là quá nhàn rỗi. Nếu Nghê Nghê bị chọc giận, không muốn ở lại nhà họ Hoắc nữa, để em xem anh ba có hối hận không?”
“Không thể nào?”
Hoắc Chấn Hiên lập tức sợ hãi.
“Có thể lắm chứ.”
Hoắc Chấn Đình vẫn hù dọa anh ta.
Trong lúc họ đang cười đùa vui vẻ, thì điện thoại di động của Thẩm Hạ Lan reo lên.
Cô nhìn xuống, sắc mặt đột nhiên thay đổi.