Cục Cưng Có Chiêu

Chương 41: Chương 41: Chú không phải tên này




“Em không nghe Tranh Tranh nói qua đứa bé Thẩm Minh Triết này, là cậu chủ nhà ai sao?”

Sở Anh Lạc hỏi cẩn thận.

Diệp Ân Tuấn lại hơi nhíu mày, thấp giọng nói: “Được rồi, vẫn là đợi Diệp Tranh khỏe lại tự mình nói với bạn học đi. Cô chăm sóc thằng bé cho tốt, nhà thiết kế Lisa lần này xảy ra chuyện, tập đoàn Hoàn Trí chúng ta bị đẩy ra đầu ngọn sóng, tôi phải tới bệnh viện chăm sóc.”

Nói xong, Diệp Ân Tuấn đứng dậy muốn rời đi, lại bị Sở Anh Lạc túm cánh tay lại.

“Ân Tuấn, công ty nhiều người như vậy ai cũng có thể chăm sóc, huống chi nhà thiết kế Lisa là phụ nữ, anh là đàn ông chăm cô ấy không được tiện lắm, anh thấy như vầy có được không? Em thay anh đi chăm sóc cô ấy? Dù sao em là phụ nữ, giữa em và cô ấy sẽ không ngại ngùng có phải không?”

Đôi mắt Sở Anh Lạc lấp lánh.

Diệp Ân Tuấn lại nhàn nhạt nói: “Không cần, mặc dù cô là phụ nữ, nhưng giữa cô và Lisa có chút đụng chạm, hơn nữa toàn bộ Hải Thành đều biết, nếu như cô qua đó chăm sóc tốt thì không nói, chăm sóc không tốt, tập đoàn Hoàn Trí chúng ta có thể sẽ thật sự xong đời. Cô vẫn là ở nhà chăm sóc tốt Diệp Tranh đi.”

“Nhưng mà.”

“Được rồi, cứ quyết định như vậy đi. Diệp Tranh là người thừa kế của nhà họ Diệp, cô chăm sóc tốt cho thằng bé mới phải.”

Diệp Ân Tuấn cắt đứt lời của Sở Anh Lạc, đứng dậy rời đi.

Sở Anh Lạc nhìn bóng lưng của anh, ít nhiều cũng hơi bất an.

Phải làm sao đây?

Diệp Ân Tuấn rời khỏi nhà họ Diệp, tới công ty một chuyến, phát hiện bộ phận an ninh đang sửa chữa hệ thống an ninh mạng sau khi bị xâm nhập, lập tức thấy đau đầu.

Rốt cuộc là vấn đề ở chỗ nào?

Tại sao gần đây nhiều chuyện như vậy chứ?

Chẳng lẽ có liên quan đến Thẩm Hạ Lan?

Lúc anh trở lại phòng bệnh, Thẩm Hạ Lan vẫn đang ngủ, hộ lí nói cô nghỉ ngơi không được yên tốt.

Diệp Ân Tuấn đuổi hộ lí ra ngoài, đích thân anh trông chừng.

Sau khi Thẩm Minh Triết tới nhà trẻ, theo bản năng nhìn chỗ ngồi của Diệp Tranh, khi thằng bé phát hiện chỗ ngồi của Diệp Tranh trống không, đôi mắt thoáng qua vẻ lo âu.

“Biết tại sao hôm nay Diệp Tranh không tới không?”

Thằng bé hỏi bạn học Tiểu Cường bên cạnh.

Tiểu Cường thấp giọng nói: “Nghe nói Diệp Tranh hôm qua bị mẹ cậu ấy đánh, nửa đêm sốt, hôm nay người của nhà họ Diệp tới xin nghỉ, nói cậu ấy vẫn chưa tỉnh lại.”

Tay Thẩm Minh Triết đột nhiên đan vào nhau.

Diệp Tranh bệnh rồi?

Thằng bé đột nhiên hơi áy náy.

Cả ngày trời Thẩm Minh Triết đều không yên lòng, trong đầu không ngừng hiện lên dáng vẻ Diệp Tranh lắc lư đi theo sao thằng bé.

Thật ra thì ngoài việc cậu ấy là con trai của Diệp Ân Tuấn, cũng không có đặc biệt ghét gì nữa không phải sao?

Thẩm Minh Triết đấu tranh, mãi cho đến khi tan học, đi theo Lam Tử Thất tới bệnh viện, khoảnh khắc thấy Diệp Ân Tuấn, Thẩm Minh Triết lại hơi lùi bước.

“Sao vậy?”

Lam Tử Thất cảm nhận được khác thường của Thẩm Minh Triết, ít nhiều hơi khó hiểu.

“Dì Lam, dì chăm sóc mami trước đi, cháu có chút việc muốn nói với Diệp Ân Tuấn.”

Câu nói của Thẩm Minh Triết khiến Lam Tử Thất hơi ngẩn ra.

“Một đứa bé như cháu, có lời gì để nói với Diệp Ân Tuấn? Minh Triết dì nói cháu biết, đừng để bị người đàn ông này mê hoặc, anh ta chính là người làm hại mẹ cháu bây giờ phải nằm trên giường bệnh.”

“Cháu biết rồi, dì Lam.”

Đôi mắt Thẩm Minh Triết hơi né tránh.

Lam Tử Thất biết Thẩm Minh Triết có chủ ý, sau khi đi vào lạnh lùng nói: “Tổng giám đốc Diệp, chắc anh tan làm rồi chứ? Bây giờ bắt đầu do tôi tới chăm sóc Lisa.”

Thẩm Hạ Lan vẫn luôn giả bộ ngủ, bởi vì không biết nên làm sao đối mặt với Diệp Ân Tuấn, người đàn ông này thật sự không giống Diệp Ân Tuấn cô quen trước kia, bỏ lại công ty không nói, còn thật sự coi chỗ này là nhà mình.

Bây giờ cô nghe thấy giọng nói của Lam Tử Thất vội vàng mở mắt.

“Tử Thất, cậu tới rồi? Minh Triết đâu?”

“Minh Triết ở bên ngoài, lát nữa sẽ vào.”

Lam Tử Thất vừa cười vừa đi về phía Thẩm Hạ Lan.

Diệp Ân Tuấn thấy Thẩm Hạ Lan bài xích mình như vậy, không thể không đứng dậy rời phòng bệnh, nhưng lại gặp Thẩm Minh Triết ở cửa.

“Này.”

Thẩm Minh Triết mở miệng gọi Diệp Ân Tuấn lại.

Diệp Ân Tuấn khẽ cau mày.

“Cháu gọi chú?”

“Phải.”

“Chú không phải tên này, chú tên là Diệp Ân Tuấn, cháu có thể gọi là chú Diệp, cũng có thể gọi chú là Tổng giám đốc Diệp.”

Diệp Ân Tuấn rất không vui với cách gọi và thái độ của Thẩm Minh Triết đối với mình, nhưng lại không biết nên làm sao để làm dịu tình trạng của anh với tiểu tử thúi này.

Mặc dù anh cũng được coi là ba của Diệp Tranh, nhưng từ nhỏ đến lớn dưới sự dạy dỗ của Sở Anh Lạc, thằng bé vẫn luôn tôn kính Diệp Ân Tuấn, thỉnh thoảng lại còn dỗ dành anh, anh thật ra cũng không biết gần gũi với một đứa bé như thế nào.

Thẩm Minh Triết khẽ nhíu mày, dáng vẻ đó thật sự cực kỳ giống Diệp Ân Tuấn.

“Nghe nói Diệp Tranh bị bệnh, có nghiêm trọng không?”

Thẩm Minh Triết hỏi không được tự nhiên lắm.

Diệp Ân Tuấn thấy dáng vẻ này của thằng bé, đột nhiên bật cười.

“Cháu muốn đi thăm bạn sao?”

“Cháu mới không thèm. Người ngốc như vậy có gì hay mà nhìn, cháu chỉ hỏi một chút thôi.”

Thẩm Minh Triết đặc biệt kiêu ngạo quay mặt đi, nhưng bàn tay nhỏ nhắn lại không tự chủ túm lấy vạt áo, tỏ ra hơi lo lắng.

Diệp Ân Tuấn cảm thấy dáng vẻ này của Thẩm Minh Triết mới giống một đứa bé, dù xấu hổ cũng xấu hổ một cách đáng yêu.

“Được, không phải cháu muốn đi thăm bạn, là chú muốn cháu đi thăm bạn có được hay không? Nói với mẹ cháu một tiếng, chú dẫn cháu đi thăm bạn, sau đó chở cháu trở về được không?”

Diệp Ân Tuấn cười nhạt, Thẩm Minh Triết lại hơi ngây ngẩn, có điều thằng bé mặt lạnh nói: “Đây là chú cầu xin cháu đi đấy.”

“Đúng vậy, là chú cầu xin cháu đi.”

Đối với tính tình như vậy của Thẩm Minh Triết, nhưng Diệp Ân Tuấn lại nhịn, chính anh cũng cảm thấy thật kỳ quái.

Thẩm Minh Triết đẩy cửa phòng bệnh ra đi tới trước giường Thẩm Hạ Lan.

“Mami, con đi ra ngoài một chuyến có được không?”

“Đi đâu? Muốn đi về sao? Để dì Lam đưa con về.”

Thật ra thì Thẩm Hạ Lan cũng không muốn để Thẩm Minh Triết tới bệnh viện, ở đây cũng không phải chỗ tốt lành gì.

Nhưng Thẩm Minh Triết lắc đầu nói: “Một người bạn học của con bị bệnh, con muốn đi thăm cậu ấy, đúng lúc có thể đi nhờ xe của Diệp Ân Tuấn. Mami yên tâm đi, con sẽ tự mình trở về, mẹ không cần lo lắng cho con.”

“Em yên tâm đi, tôi sẽ đưa thằng bé an toàn trở về.”

Diệp Ân Tuấn không biết tiến vào từ lúc nào, cũng mở miệng.

“Không được! Minh Triết muốn đi đâu tôi đưa đi là được, không làm phiền tổng giám đốc Diệp đây.”

Lam Tử Thất từ chối, còn kéo Thẩm Minh Triết về phía sau, dáng vẻ kia cực kỳ giống gà mái bảo vệ con.

Thẩm Hạ Lan khẽ cau mày, thấp giọng nói: “Tử Thất, để cho Minh Triết đi đi, tớ tin tổng giám đốc Diệp sẽ không để con trai tớ xảy ra chuyện có phải không?”

“Phải.”

Diệp Ân Tuấn hơi bất ngờ vì Thẩm Hạ Lan đồng ý, dựa vào bài xích của cô đối với mình, sao lại để anh tiếp xúc với Thẩm Minh Triết cơ chứ?

Lam Tử Thất cũng có nghi vấn như vậy, nhưng không tiện hỏi ngay trước mặt Diệp Ân Tuấn, chỉ có thể nhìn Diệp Ân Tuấn dẫn Thẩm Minh Triết rời phòng bệnh.

“Hạ Lan, cậu nghĩ gì vậy? Chẳng lẽ cậu không sợ Diệp Ân Tuấn phát hiện thân phận của Minh Triết sao? Đến lúc đó nếu như anh ta muốn cướp đứa nhỏ với cậu thì làm sao?”

Con ngươi của Thẩm Hạ Lan hơi nheo lại, thấp giọng nói: “Từ nhỏ đến lớn, tớ nợ Minh Triết và Nghê Nghê quá nhiều rồi, mặc dù tớ luôn muốn dành những cái tốt nhất cho bọn trẻ, nhưng chính tớ biết, cái tớ có thể cho bọn trẻ thật ra vĩnh viễn là thiếu sót của bọn trẻ. Lần này sau khi trở về, có thể sẽ rời đi nữa, đời này Minh Triết đều không có cơ hội gặp lại Diệp Ân Tuấn nữa. Nhân cơ hội này, để hai cha con bọn họ ở cùng nhau một lúc đi.”

“Cậu điên rồi sao? Hay là cậu căn bản không quên được Diệp Ân Tuấn, lần này cậu trở về là vì tái hợp với anh ta?”

Lam Tử Thất hơi tức giận nhìn Thẩm Hạ Lan.

Tim Thẩm Hạ Lan nhói đau.

“Tái hợp? Vậy anh ấy cũng phải yêu tớ mới được. Cậu nhìn gương mặt xa lạ bây giờ của tớ đi, có chỗ nào còn giống dáng vẻ năm đó? Có điều thế này cũng tốt, nếu anh ấy thật sự yêu tớ, đây mới là cái tớ muốn.”

“Thẩm Hạ Lan, cậu rốt cuộc muốn làm gì? Bị anh ta tổn thương một lần còn chưa đủ, chẳng lẽ cậu còn muốn bị anh ta tổn thương lần thứ hai sao? Cậu đưa Thẩm Minh Triết về đây không lẽ là vì nhận tổ quy tông chứ?”

Lam Tử Thất cảm thấy mình không nhìn thấu được Thẩm Hạ Lan.

Cô biết rõ sự thống khổ và sợ hãi của Thẩm Hạ Lan lúc tỉnh mộng giữa đêm, cô không nghĩ ra, đau khổ như vậy làm sao có thể tha thứ cho người đàn ông đã tổn thương mình chứ?

Chẳng lẽ là bởi vì đứa trẻ sao?

Nhưng tên đàn ông tồi như Diệp Ân Tuấn thật sự sẽ vì đứa trẻ mà đối tốt với cô ấy sao?

“Hạ Lan, cậu rốt cuộc dự định thế nào? Cậu có thể nói với mình không?”

Dáng vẻ gấp gáp của Lam Tử Thất khiến Thẩm Hạ Lan hơi ấm lòng.

Cô cười cười nắm tay Lam Tử Thất, nhưng Lam Tử Thất lại trợn mắt.

“Đã là lúc nào rồi, cậu còn cười? Cậu thật sự cho rằng Diệp Ân Tuấn không nhìn ra gì sao? Mặc dù dung mạo cậu thay đổi, nhưng tình cảm giữa cậu và tớ sẽ không phải vì cậu thay đổi gương mặt với một thân phận mới là có thể thay đổi được, anh ta lại không mù, sao có thể không đoán ra được? Một khi anh ta chứng thực được cậu chính là người vợ năm đó của anh ta, anh ta sẽ đối với cậu thế nào? Còn có Minh Triết, nếu như anh ta biết Minh Triết là con trai anh ta, cậu cảm thấy anh ta sẽ để Minh Triết tiếp tục ở lại bên cậu sao? Thẩm Hạ Lan, cậu thật là...”

“Được rồi, tớ biết cậu vì tốt cho tớ, cũng biết cậu lo lắng cho tớ, tớ trở lại vốn không có ý định giấu giếm thân phận của mình, có điều trước khi anh ta tìm ra được thân phận tớ, tớ hy vọng dựa vào những nghi ngờ kia khiến anh ta có thể thích tớ. Cho dù anh ta biết Minh Triết là con trai anh ta cũng không sao, tớ tự có cách của mình khiến Minh Triết rời đi dưới mí mắt của anh ta.Tử Thất, tớ đã không phải là Thẩm Hạ Lan của năm đó nữa, cậu tin tớ đi. Lần này tớ trở về, chính là muốn trái tim Diệp Ân Tuấn, và những thứ của anh ta. Lấy được rồi tớ dĩ nhiên sẽ mang Minh Triết rời đi. Để Minh Triết trở lại ở bên anh ta một thời gian, coi như là bồi thường với Minh Triết.”

Đôi mắt Thẩm Hạ Lan hơi trầm mặc, bên trong che giấu quá nhiều tâm tư, khiến Lam Tử Thất nhìn không thấu.

“Cậu còn muốn trái tim của Diệp Ân Tuấn? Hạ Lan, có phải cậu rối loạn thần kinh rồi hay không? Năm năm trước cậu cũng không có được trái tim của anh ta, cậu dựa vào cái gì cho là năm năm sau cậu có thể?”

Lam Tử Thất quả thực không hiểu Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan nhìn đám mây trôi ngoài cửa sổ, cười lạnh nói: “Năm năm trước là tớ quá ngốc, toàn tâm toàn ý chỉ vì muốn có được tình yêu của anh ta, bây giờ tớ biết hư tình giả ý như thế nào mới có thể khiến anh ta yêu tớ, huống chi có nhiều nghi vấn như vậy làm đệm chắn, tin tưởng tớ, tớ có thể. Tử Thất, không lúc nào tớ hiểu rõ bản thân muốn gì hơn bây giờ. Nếu cậu là bạn tốt của tớ, ủng hộ tớ là được.”

“Cậu quả thật khiến tớ không biết nên làm sao bây giờ? Nhìn cái bộ dạng vừa trở lại đã thương tích đầy mình của cậu đi.”

Lam Tử Thất đau lòng nói, nhưng cũng không ngăn cản. Thẩm Hạ Lan biết, mặc dù cô ấy vẫn còn nghi ngờ, nhưng đã chấp nhận quyết định của mình, phần tình cảm này không phải ai cũng có thể cho và có được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.