“Nhưng mà lại không lên cãi lại cái gì hết, cứ bị chúng ta ép tròn ép dẹp như thế, em thấy như thế nào cũng không thích hợp.”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan làm Diệp Ân Tuấn suy tư một chút.
Đúng vậy.
Thẩm Niệm Niệm bị giày vò như thế, bây giờ toàn bộ mạng lưới đều đang mắng cô ta thành hình dạng gì, có làm như thế nào thì cô ta cũng nên đứng ra làm sáng tỏ một chút.
Đúng lúc này, Phi lại gọi điện thoại tới.
“Sếp Diệp, có tin tức đáng tin, Thẩm Niệm Niệm đã bị mất tích ở nước ngoài.”
“Mất tích là có ý gì?”
Diệp Ân Tuấn nhíu mày.
Thẩm Hạ Lan cũng cảm thấy bất ngờ.
Một nhân vật nho nhỏ vừa mới tới nước T, tại sao lại vô duyên vô cớ mất tích vậy chứ?
Phi ở bên kia nhỏ giọng nói: “Không biết nữa, người của chúng ta không thể đến đó, tôi đã mua chuộc một vài tên lưu manh ở bên kia mới có tin tức, trước mắt có chuyện gì xảy ra vẫn còn chưa rõ, tôi sẽ tiếp tục điều tra.”
“Theo sát một chút.”
“Vâng.”
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Hạ Lan nghiêng đầu qua, có chút nghi ngờ mà hỏi: “Một nhân vật nhỏ bé tại sao lại mất tích cho chứ, khó trách cô ta lại không đáp lại những lời đánh giá ở trên mạng, hóa ra là thân bất do kỷ, là ý của anh hả?”
Diệp Ân Tuấn lắc đầu, trong đôi mắt xẹt qua một ánh sáng không rõ cho lắm.
“Trước tiên em nghỉ ngơi một lát đi, anh ra ngoài hút điếu thuốc.”
Diệp Ân Tuấn nói vậy, Thẩm Hạ Lan ngây ra một lúc.
Về phần ra ngoài làm cái gì thì Thẩm Hạ Lan không biết, nhưng mà tuyệt đối có liên quan đến chuyện Thẩm Niệm Niệm bị mất tích.
“Đi đi đi đi, đừng có ở đây làm phiền em nữa.”
Thẩm Hạ Lan có chút tùy ý phất phất tay, trực tiếp xoay người lại không nhìn anh nữa, giống như là một đứa nhỏ khó chịu.
Diệp Ân Tuấn không khỏi thấy buồn cười.
“Muốn ăn cái gì, một lát nữa anh mang về cho em.”
“Em muốn ăn anh đó, có được không?”
Thẩm Hạ Lan cố ý đối nghịch với anh.
Diệp Ân Tuấn ngây ra một lúc, độ cong bên khóe môi lập tức lớn hơn.
“Trước mắt ăn anh thì có chút khó khăn, nhưng mà có thể cho em chút phúc lợi nhỏ, để em hôn một cái, sờ một cái, có được không?”
“Cút!”
Thẩm Hạ Lan xấu hổ đỏ mặt.
Nói những chuyện này với Diệp Ân Tuấn, chính là tìm tai vạ điển hình.
“Cút nhanh lên đi!”
Thẩm Hạ Lan kéo chăn che mình lại, không thèm nhìn Diệp Ân Tuấn nữa.
Diệp Ân Tuấn hận không thể giải quyết Thẩm Hạ Lan ngay tại chỗ, nhưng mà bây giờ vẫn còn có chuyện quan trọng hơn cần phải làm.
Anh cười cười cầm điện thoại đi ra khỏi cửa.
Thẩm Hạ Lan đợi sau khi anh đi ra khỏi cửa, cô bỏ cái chăn ra, cô gượng dậy muốn bước xuống giường nghe xem Diệp Ân Tuấn gọi điện thoại cho ai. Đáng tiếc là cánh cửa quá dày, cách âm quá tốt, cô không nghe được một chữ nào.