Diệp Ân Tuấn cúp máy, ánh mắt có chút âm trầm.
Kết minh với Phương Nguyên thật ra không có gì không thể.
Vốn dĩ Diệp Ân Tuấn không muốn tham gia tranh đấu chính trị ở các nước khác, nhưng người đó là anh trai của Thẩm Hạ Lan, một khi Thẩm Hạ Lan thật sự biết hết sự thật, e rằng lo lắng nhất vẫn là Phương Nguyên. . Truyện Teen Hay
Diệp Ân Tuấn thở dài một hơi.
Nhìn điếu thuốc trên tay cũng không thể hút được, càng thêm chán nản.
Anh ném điếu thuốc vào thùng rác rồi trở về phòng.
Thẩm Hạ Lan đã ngủ say, lông mày cau lại vì vết thương.
Diệp Ân Tuấn cảm thấy rất đau lòng, biết Thẩm Hạ Lan thích ăn cơm của mình nấu, liền đi ra ngoài xin một phòng bệnh, sửa đổi thành nhà bếp tạm, bảo người đưa qua ít nguyên liệu, bản thân xuống bếp làm cho Thẩm Hạ Lan một bát cháo trứng thịt nạc.
Thẩm Hạ Lan bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Cô nhìn số điện thoại lạ trên màn hình, không khỏi ngây ra một chút, nhưng vẫn nhấn nút trả lời.
“Ai vậy?”
“Là tôi, tôi là Hoàng Như.”
Giọng nói của Hoàng Như truyền đến, Thẩm Hạ Lan sửng sốt một chút.
“Hoàng Như?”
“Đúng vậy, tôi đã xem tin tức của cô trên mạng, hiện tại cô ổn chứ?”
Hoàng Như gọi điện đến, Thẩm Hạ Lan rất ngoài ý muốn.
“Không sao, không chết được.”
“Tôi thấy cô bị thương nặng, tôi ở bên này không thể đi thăm cô được, nên chỉ có thể gọi điện hỏi thăm cô thế nào thôi.”
Hoàng Như còn đang ở cữ, đương nhiên không có cách nào tới. Nhưng cô có tấm lòng như vậy, Thẩm Hạ Lan vẫn là thấy được an ủi.
Mối quan hệ của hai người cũng không phải tốt đến thế nào, chỉ là Hoàng Như làm như vậy đương nhiên trong lòng Thẩm Hạ Lan cũng sinh chút hảo cảm, mặc dù rất có thể cô ấy thực hiện cuộc gọi này vì công việc sau khi sinh con. Nhưng đối với Thẩm Hạ Lan mà nói, thì cũng có làm sao đâu?
“Không sao, tôi có thể chịu được, nhưng cô đó, nên tĩnh dưỡng, khỏe lên rồi thì đến đoàn báo cáo. Người của tôi sẽ rút đi bất cứ lúc nào.”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan rõ ràng, Hoàng Như tự nhiên buông xuống trái tim đang treo lơ lửng.
Vốn dĩ bản thân cho rằng Thẩm Hạ Lan cũng có chút may mắn, hiện tại Thẩm Hạ Lan bị thương, đoàn đội bên kia hiện tại cô cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, vì sợ Thẩm Hạ Lan nuốt lời chuyện từng hứa với mình, bây giờ nghe được Thẩm Hạ Lan nói như vậy, Hoàng Như tuy rằng rất an ủi, cũng cảm thấy được hành vi của mình có chút nhỏ nhen.
“Xin lỗi, bà Diệp, tôi…”
“Không có gì, tôi thích kết giao với những người như cô. Bất kể cô làm gì, tôi cũng thích người thẳng thắn.”
Thẩm Hạ Lan cũng không thấy phản cảm, bản thân giới giải trí cũng khá phức tạp, lòng người lại càng kỳ quái, hay thay đổi, gặp phải người thật như Hoàng Như, cũng không có gì không tốt.
Hai người tán gẫu thêm vài câu, Hoàng Như cúp điện thoại, dù sao cũng không thân lắm.
Thẩm Hạ Lan cũng không ngủ được.
Cô có chút đói bụng, vừa định gọi điện thoại cho Diệp Ân Tuấn, một y tá đã mở cửa bước vào.
“Tiêm thuốc thôi.”
Người bên kia đeo khẩu trang, Thẩm Hạ Lan không nhìn rõ mặt, nhưng giọng nói lại cảm thấy có chút quen thuộc.
“Tiêm cái gì? Không phải truyền nước sao?”
Thẩm Hạ Lan vô ý hỏi một câu.
Ánh mắt y tá lóe lên, sau đó cúi đầu nói: “Bên trên bảo tiêm thì tiêm, làm sao tôi biết được.”
Câu này nói ra có chút không đúng.
Thẩm Hạ Lan chợt nhíu mày.
“Chúng ta đã từng gặp nhau chưa?”
Một chút hoảng sợ thoáng qua trong mắt cô y tá.
“Tôi có một khuôn mặt phổ biến, có lẽ ai cũng cảm thấy quen thuộc, nhanh lên, tôi tiêm cho cô xong còn phải qua phòng bệnh khác.”
Y tá vừa nói vừa cầm một thứ gì đó đi tới chỗ Thẩm Hạ Lan.
Sự nghi ngờ của Hạ Lan càng thêm sâu.