“Ông Thẩm, có người tố cáo ông đạo nhái, xin mời ông đi cùng chúng tôi.”
“Tôi không đạo nhái.”
Thẩm Phong lúc này mới bắt đầu sợ hãi.
Không!
Ông ta không thể ngồi tù!
Một khi vào tù, con gái ông ta sẽ ra sao?
Ông ta già lắm rồi, ở trong đó chết chắc!
Ông ta nhìn mẹ Thẩm trầm giọng nói: “Đến chỗ Thẩm Hạ Lan cầu xin, bất kể dùng biện pháp gì, bảo nó tha cho chúng ta. Chuyện này một tay nó bày ra, ngoài nó ra còn ai hiểu rõ tôi như thế? Mấy năm nay tôi cực khổ nuôi ra được một con sói mắt trắng mà. “
Thẩm Phong mắng chửi, nhưng vẫn bị cảnh sát bắt đi.
Mẹ Thẩm khóc đứt gan đứt ruột, nhưng bà ta biết rằng cứ khóc cũng vô ích, bà ta nhanh chóng đứng dậy, thu dọn rồi chạy đến thành phố B tìm Thẩm Hạ Lan.
Thật ra tìm thấy Thẩm Hạ Lan rất dễ dàng. Dù sao, vụ bắt cóc của Thẩm Hạ Lan cũng gây ra ồn ào rất lớn, hơn nữa mẹ Thẩm biết Thẩm Hạ Lan có quan hệ tốt với Lam Tử Thất. Bà ta đi theo Lam Tử Thất đến bệnh viện..
Bởi vì Thẩm Hạ Lan thân thể yếu ớt, Lam Tử Thất trở về đoàn đội lấy đồ, xin nghỉ hai ngày, định chăm sóc Thẩm Hạ Lan thật tốt, không ngờ lại bị mẹ Thẩm đi theo.
Mẹ Thẩm nhìn vệ sĩ ở cửa liền biết mình không thể lại gần.
Làm thế nào đây?
Bà ta cau mày khổ sở.
Thẩm Hạ Lan vừa tỉnh lại đây, cảm thấy toàn thân không có chút sức nào.
“Thật tốt, vẫn được gặp cậu.”
Thẩm Hạ Lan nhìn Lam Tử Thất, nói đùa.
“Cậu thôi đi, cậu còn không thấy, Diệp Ân Tuấn của cậu sắp ăn thịt người rồi, nếu không tỉnh lại, anh ta có lẽ sẽ phá nát bệnh viện luôn.”
Lam Tử Thất cũng rất vui mừng khi thấy Thẩm Hạ Lan tỉnh lại, không khỏi trêu ghẹo cô.
“Diệp Ân Tuấn đâu?”
“Đi ra ngoài, chắc là đi trút giận cho cậu rồi.”
Lam Tử Thất đặt đồ sang một bên.
“Tớ tự tay làm đó, không có tay ai nhúng vào hết, cho nên cậu có thể yên tâm ăn đi.”
“Cảm ơn.”
Thẩm Hạ Lan thật sự rất đói.
Cô cũng biết Lam Tử Thất bị dọa mất rồi, cười nói: “Không dọa đến cậu chứ?”
“Sao lại không? Cậu nói xem nhà giàu các cậu có chán đời không. Ăn cơm cũng phải lo sợ. Cũng may là tớ không lấy ông chồng giàu có.”
Thẩm Hạ Lan cười nhạt.
“Thật ra cũng không liên quan đến chuyện nhà có giàu hay không, chủ yếu là đắc tội người ta.”
“Là đắc tội ai? Thẩm Niệm Niệm? Cậu đắc tội sao? Cậu là họa từ trên trời rơi xuống, ai biết cha mẹ nuôi của cậu còn có một đứa con gái như vậy. Không biết bây giờ cô ta đang ở đâu, chả biết có phải đang nhìn chằm chằm cậu chờ cơ hội không. Phụ nữ như vậy nên bị sét đánh. “
Lam Tử Thất tức giận nói.
Thẩm Hạ Lan không khỏi bật cười khi thấy cô cùng chung mối thù với mình.
“Được rồi, nói y như cô ta đang đối phó với cậu vậy. Mau lấy đồ ăn cho tớ đi đói chết rồi.”
“Cậu còn biết đói bụng. Nhưng là cậu thật to gan, như vậy rồi, cậu còn dám ăn?”
“Tớ nếu không ăn sẽ chết đói đó? Hơn nữa cậu còn có thể hại tớ sao?”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy Lam Tử Thất lúc này thật đáng yêu.
Sau khi Lam Tử Thất đưa đồ ăn cho cô, Thẩm Hạ Lan ăn cái gì cũng là vui vẻ, Lam Tử Thất khẽ nhíu mày.
“Cậu ăn từ từ, tốt xấu gì cũng là chủ công ty. Để người khác nhìn thấy cậu, còn tưởng cậu từ Châu Phi trở về.”
“Ở đây chỉ có tớ với cậu, ai thấy đâu? Nhân tiện, công ty của tớ không biết như thế nào rồi.”