Cục Cưng Có Chiêu

Chương 1118: Chương 1118: Chương 1117




“Lão tam lại cấu kết với Vu Phong sao? Ha ha, được, được lắm!”

Ánh mắt của Phương Nguyên đột nhiên trở nên ác liệt.

Ở trên màn ảnh anh luôn dịu dàng hòa nhã, mang đến cảm giác dễ gần khiến người ta cảm thấy rất thoải mái, giống như một người thân vậy, nhưng nếu anh ta thật sự muốn khôi phục lại thân phận thì sao có thể dùng thân phận ngôi sao hạng A được?

“Cử người mang Thẩm Niệm Niệm giao cho người của Diệp Ân Tuấn, bảo vệ họ cho đến khi bọn họ đến Hải Thành giao cho Thẩm Hạ Lan. Ngoài ra dọn dẹp sạch sẽ một chút, chúng ta trở về nước T. Đã rất nhiều năm rồi, chắc mấy anh chị em của tôi cũng sắp quên tôi rồi, dù sao thì tôi cũng phải nên lộ diện có đúng không?”

Phương Nguyên cười khẩy.

Người mặc đồ đen lập tức làm theo.

Phương Nguyên lại nói: “Liên lạc với cảnh sát để Thẩm Hạ Lan đến gặp Diệp Ân Tuấn một chút. Cho dù kết quả như thế nào thì tôi cũng không hy vọng em ấy đi trong buồn bã.”

“Vâng.”

Sau khi dặn dò xong, Phương Nguyên đi về phòng.

Thẩm Hạ Lan đi đến chỗ xe của Phương Nguyên, bây giờ Phương Nguyên không đi, nếu cô cuốc bộ thì có lẽ sẽ không bắt kịp chuyến bay.

Cô muốn lấy điện thoại ra tìm một ứng dụng gọi taxi thì mới buồn bã phát hiện điện thoại của cô đã rơi trên xe của Tiêu Niệm Vi rồi.

Còn ai xui xẻo hơn cô không chứ?

Khi Thẩm Hạ Lan không biết phải làm gì thì một người đàn ông mặc đồ đen bước ra căn hộ của Phương Nguyên rồi đi đến chỗ Thẩm Hạ Lan.

“Cô Thẩm, anh Phương bảo tôi tiễn cô.”

“Được.”

Thẩm Hạ Lan gật đầu.

Cũng coi như Phương Nguyên còn chút lương tâm.

Cô lên xe của Phương Nguyên, người đàn ông mặc đồ đen khởi động xe rồi xuất phát.

Về phần tên của anh ta là gì thì Thẩm Hạ Lan không muốn biết, cho nên cô nhắm mắt nghỉ ngơi.

Lưng của cô rất đau, vết thương đang đau nhức.

Má nó, cô nhất định sẽ trả thù chuyện này Cho dù là Vu Phong hay kẻ đứng sau là ai thì cô cũng sẽ khiến bọn họ phải trả giá đắt! . Truyện Phương Tây

Thẩm Hạ Lan ngồi xuống hít một hơi thật sâu, chỉ có như vậy thì cô mới cảm thấy dễ chịu hơn.

Chiếc xe phóng rất nhanh.

Thẩm Hạ Lan biết thời gian và vị trí từ căn hộ của Phương Nguyễn đến sân bay là bao lâu, rõ ràng bây giờ đã trễ một lúc rồi.

Cô đột nhiên mở mắt ra, lúc này mới nhận ra đây không phải là đường đến sân bay, trong lòng không khỏi trở nên cảnh giác.

“Anh muốn đưa tôi đi đâu?”

“Anh Phương bảo tôi đưa cô đến đồn cảnh sát gặp anh Diệp.”

Nghe người mặc đồ đen nói vậy, Thẩm Hạ Lan không khỏi sửng sốt.

“Anh nói là đi gặp Diệp Ân Tuấn hả?”

“Đúng vậy.”

Thẩm Hạ Lan không khỏi khiếp sợ.

Với khả năng của Phi mà cũng không thể vào gặp Diệp Ân Tuấn được, cái tên Phương Nguyên này thực sự có bản lĩnh lớn như vậy sao?

Hơn nữa người chết còn là người quản lý của anh ta.

Rốt cuộc tại sao Phương Nguyên lại muốn giúp cô? Hay là nói tại sao lại muốn giúp Diệp Ân Tuấn?

Thẩm Hạ Lan không hiểu.

Người đàn ông mặc đồ đen không nói chuyện, Thẩm Hạ Lan cũng không hỏi nữa, trong đầu cô hiện lên rất nhiều câu hỏi, nhưng không thể tìm ra câu trả lời. Có lẽ sau khi gặp được Diệp Ân Tuấn thì sẽ có đáp án đúng không?

Thẩm Hạ Lan không rõ nữa.

Bây giờ xem ra chắc chắn đã lỡ chuyến bay rồi.

“Anh có thể cho tôi mượn điện thoại được không?”

Người mặc đồ đen nhanh chóng đưa điện thoại của mình cho Thẩm Hạ Lan.

Sau khi Thẩm Hạ Lan nhận lấy, cô gọi cho Tiêu Niệm Vi.

“Niệm Vi, cậu và Tử Thất đi trước đi, tớ có việc phải làm, tớ sẽ đi chuyến bay khác về sau.”

“Cậu không sao chứ?”

Tiêu Niệm Vi hơi lo lắng.

“Không sao, muốn đi giải quyết việc riêng thôi, đừng lo lắng.”

“Được.”

Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Hạ Lan có một chút lo lắng không thể giải thích được.

Cô sắp được gặp Diệp Ân Tuấn rồi.

Đi rất vội nên không mang theo thứ gì, cũng không biết anh có cần hay không, bây giờ đi mua không biết có kịp không nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.