“Đi cửa. Trèo tường không phải hành vi quân tử.”
“Ồ, cháu đảm bảo không làm vậy nữa.”
Trạm Dương như một đứa bé mắc lỗi, cúi đầu ngượng ngịu.
Thẩm Hạ Lan cười nói: “Nghê Nghê ra ngoài phác thảo rồi, không có nhà, cháu không biết?”
Trạm Dương bỗng ngẩng đầu.
“Cháu luôn ở quân khu, hôm nay vừa về nghỉ một ngày.”
Thì ra giống con trai cô à.
Tuổi còn nhỏ đã có thể ở lại quân khu, xem ra đứa bé này cũng không phải vật trong ao.
Thẩm Hạ Lan cười nói: “Đợi nó về, dì kêu nó liên lạc với cháu được không?”
“Không cần đâu ạ, có thời gian cháu sẽ đến thăm em ấy là được rồi.”
Trạm Dương khẽ lộ ra nụ cười, lúm đồng điếu thực khiến Thẩm Hạ Lan yêu chết thôi rồi.
Đây rốt cuộc là đứa bé thần tiên nhà nào sinh ra?
Đẹp trai quá rồi có được không.
Lớn lên đảm bảo có thể khiến tất cả phụ nữ yêu điên cuồng.
Thẩm Hạ Lan tuyệt đối không thừa nhận mình bị cậu bé thu hút, nhưng giọng điệu lại càng ấm áp.
“Dì đưa cháu về nhé.”
“Dạ.”
Lần này Trạm Dương không phản đối.
Còn may buổi trưa cũng không có ai, lúc Thẩm Hạ Lan dẫn Trạm Dương từ phòng khách ra ngoài, Dũng khẽ sững sốt.
“Cậu Trạm?”
“Anh biết cậu bé à?”
Thẩm Hạ Lan nhìn Dũng.
“Cháu chào chú Dũng!”
“Chào cháu!”
Dũng cũng đáp lễ.
Ánh mắt Thẩm Hạ Lan có chút khác thường.
Dũng không phải người bình thường, theo ông cụ Tiêu những năm này, ai nhìn thấy anh ta mà không cung kính?
Nhưng anh ta không chỉ khách sáo với Trạm Dương, còn dùng lễ tiết quân nhân đối đãi, có thể thấy địa vị của Trạm Dương trong quân không thấp.
Một đứa bé bảy tám tuổi mà thôi, đã có thành tựu như vậy rồi sao?
Thẩm Hạ Lan trầm tư, lại không biểu hiện ra ngoài.
Sau khi đưa Trạm Dương về nhà, cô càng nhung nhớ Diệp Minh Triết.
Con trai cô, tiểu tình nhân của cô.