Thẩm Hạ Lan đột nhiên có hơi khó chịu, khó chịu thay cho Tử.
“Tôi sẽ chuyển lời, nhưng Tử liệu có nghe tôi hay không thì tôi không biết.”
“Đứa trẻ Tử này, không giống mẹ nó một chút nào. Trước đây tôi từng hối hận khi nó vừa chào đời thì đưa nó đi, bây giờ xem ra quyết định này là chính xác, nếu như để nó đi theo Vu Linh, bây giờ không biết thành cái gì rồi.”
Vấn đề này Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn từng tò mò, nhưng không tra ra vấn đề gì cả, cho nên cũng chỉ có thể phòng bị, hiện nay nghe thấy Diệp Tri Thu nói như vậy, Thẩm Hạ Lan biết, đây mới là bí mật Diệp Tri Thu muốn nói với cô.
Cô quay lại ghế rồi ngồi xuống.
Thẩm Hạ Lan thấy cô như vậy thì biết cô muốn nghe rồi.
Ông ta thở dài một tiếng rồi nói: “Là bản thân tôi quá tự phụ, cho rằng Vu Linh đặt dưới mí mắt của tôi thì sẽ không gây nên được sóng gió gì, nhưng tôi lại không ngờ, bà ta dùng cơ thể của mình mua chuộc thủ vệ thường đưa cơm cho bà ta. Cô cũng biết đấy, trên đảo, ngoài mấy người hầu và Vũ Kha ra, cơ bản đều là đàn ông. Bởi vì ở nơi tách biệt với thế giới bên ngoài, bọn họ có chút khát vọng đối với phụ nữ, tuy Vu Linh bị hủy dung, nhưng bà ta lại là một người phụ nữ. Là tôi sơ suất chuyện này nên mới khiến bà ta có cơ hội.”
Thẩm Hạ Lan không có lên tiếng, yên lặng nghe.
Diệp Tri Thu khựng lại một chút rồi nói: “Tên thủ vệ đó lợi dụng hệ thống của tôi làm rất nhiều chuyện, bao gồm cả việc giúp Vu Linh tìm người thân của bà ta. Chuyện này tôi đều không biết. Tôi nhận nuôi Vu Phong là chuyện ngoài ý muốn, bình thường mà nói, tôi đều là trực tiếp nhận nuôi những đứa trẻ nhỏ tuổi ở cô nhi viện làm con nuôi, như thế, bọn chúng sẽ cảm kích ơn dưỡng dục đối với tôi, sẽ dốc hết làm chuyện cho tôi. Nhưng Vu Phong không phải. Cậu ta là một đứa trẻ mà tôi một lần khi ra ngoài gặp phải địch thủ tập kích, đột nhiên xuất hiện đỡ một phát đạn thay cho tôi. Nói đứa trẻ có hơi quá, dù sao lúc đó cậu ta đã 17 tuổi rồi.”
“Lúc đó Vu Phong suýt nữa chết, cấp cứu ba ngày ba đêm mới xem như vớt được cái mạng về. Tôi không phải là chưa từng nghĩ điều tra thân phận của cậu ta, nhưng kết quả tôi điều tra thì cậu ta là một cô nhi, ba mẹ đều chết rồi, bản thân vì cuộc sống mà thường lăn lộn ở những nơi như sòng bạc quán bar làm đàn em cho người khác, lấy ít phí bảo vệ. Nói thật, tôi không muốn giữ cậu ta lại bên cạnh, nhưng cậu ta đã cứu tôi, nên tôi không thể không đối tốt với cậu hơn một chút, tôi đưa cậu ta đến căn cứ huấn luyện, sau đó cho cậu ta một công ty, để cậu ta tự mình quản lý.”
“Vốn cho rằng một đứa trẻ 17-18 tuổi sẽ không giỏi mấy cái đó, nhưng Vu Phong ở phương diện này lại rất có thiên phú, vậy mà quản lý công ty rất đâu ra đó, lúc đó tôi mới đánh giá cao cậu ta. Sau đó hợp lẽ thường, cậu ta trở thành con nuôi của tôi, làm việc cho tôi. Tôi trước giờ đều không có ngờ, những chuyện này tại sao lại vừa khéo như vậy, dù sao Vu Phong là một tiểu tốt vô danh, sao lại biết đối thủ của tôi hôm nào muốn ám sát tôi chứ? Càng không thể sắp xếp trước ở đâu đỡ đạn thay cho tôi, thậm chí tôi cảm thấy có ai lại lấy tính mạng của mình ra đùa. Đáng tiếc, luận thâm độc, tôi vẫn là thua Vu Linh.”
Lông mày của Thẩm Hạ Lan bỗng nhíu lại.
“Ý ông là tất cả chuyện này đều do Vu Linh sắp xếp sao?”
“Phải, tôi trước khi bị bắt mới biết, Vu Phong là cháu trai của Vu Linh.”
Diệp Tri Thu lời ra lời này, Thẩm Hạ Lan kinh ngạc không thôi.
Tuy đoán được giữa Vu Linh và Vu Phong rất có khả năng có quan hệ gì đó, nhưng cô không ngờ sẽ là quan hệ như này.