“Bây giờ không quản được nhiều như vậy, tôi chỉ biết không thể để em ấy có chút nguy hiểm nào, còn chuyện khác, sau này rồi tính.”
“Vậy Triệu Ninh thì sao? Người ta là chồng của Tử, Tử nằm viện rồi, anh ta sẽ muốn đến chăm sóc vợ của mình nhỉ? Giờ trong ghi chép đăng ký có Tử, nhưng người lại không ở đó, cô làm sao giải thích với Triệu Ninh? Hay là cô cảm thấy Triệu Ninh và Vu Linh là một bọn? Cho nên mới giấu cả Triệu Ninh.”
Lưu Nghệ nói xong, mắt lập tức mở to.
Không phải thật sự là như vậy chứ?
Thẩm Hạ Lan không có nghĩ nhiều như vậy, chỉ muốn nhân lần này ra ngoài, trong lúc Vu Linh không đề phòng bảo vệ trước Tử, còn Triệu Ninh, Lưu Nghệ không nói, cô thật sự không nghĩ đến phương diện này.
Triệu Ninh sẽ là một bọn với Vu Linh sao?
Thẩm Hạ Lan cảm thấy khả năng này không lớn, nhưng lại không thể hoàn toàn loại trừ khả năng này.
Suy nghĩ một lát, cô đã gọi điện cho Triệu Ninh.
“Đang ở đâu?”
“Siêu thị Dịch Bình. Sao vậy? Chị dâu?”
Khi Triệu Ninh nhận được điện thoại của Thẩm Hạ Lan thì có hơi ngạc nhiên, lập tức nghĩ đến có phải là Tử xảy ra chuyện gì rồi không.
Thẩm Hạ Lan nói mà không có chút cảm xúc nào: “Tôi tìm cậu có chút chuyện, cậu ở đó đợi tôi, tôi qua đón cậu.”
“Được.”
Sau khi cúp máy, Thẩm Hạ Lan kêu Lưu Nghệ lái xe đến siêu thị Dịch Bình.
Lưu Nghệ lái xe, có hơi nghẹn lời mà nói: “Một ngày của cô thật là bận, tôi thấy cô giống như con quay vậy, một lát ở đây, một lát ở kia. Nếu như không biết hoàn cảnh của cô, tôi thật sự không tin cô là bà Diệp. Ngoài ra có biết bao nhiêu cô gái ngưỡng mộ vị trí bà Diệp này của cô, mà theo tôi thấy, vị trí này nóng bỏng người.”
Thẩm Hạ Lan cười nhạt, không có phản bác.
Quả thật là vậy.
Không có mạnh mẽ, thật sự không ngồi được vị trí bà Diệp này.
Nếu không phải vì yêu Diệp Ân Tuấn, có lẽ cô cũng không kiên trì được rồi, nhưng ai kêu cô yêu anh yêu đậm chứ.
Vì tình yêu, cô cái gì cũng có thể chịu đựng, cái gì cũng có thể chịu đựng.
Thấy Thẩm Hạ Lan không nói chuyện thì Lưu Nghệ biết cô không muốn bàn luận về vấn đề này, cũng không mở miệng nữa.
Xe dừng lại ở trước siêu thị Dịch Bình, Triệu Ninh mua rất nhiều đồ, xách túi lớn túi bé, đứng ở cửa siêu thị đợi Thẩm Hạ Lan.
“Lên xe.”
Thẩm Hạ Lan không có xuống xe, trực tiếp mở cửa sổ xe nói một câu với Triệu Ninh.
Triệu Ninh hơi sững người, xách đồ lên xe.
Thẩm Hạ Lan liếc nhìn, đều là một số nguyên liệu nấu ăn, những thứ này cũng không nhất định phải mua vào hôm nay mới được, rất rõ ràng, là Vu Linh cố ý lừa anh ta đi ra ngoài.
“Vu Linh bảo cậu hôm nay bắt buộc phải mua những thứ này sao?”
Thẩm Hạ Lan hỏi một câu.
“Phải, mẹ nói tối cần dùng. Chị dâu, rốt cuộc làm sao thế? Là Tử xảy ra vấn đề gì rồi sao?”
Vẻ mặt của Triệu Ninh có hơi nôn nóng.
Thẩm Hạ Lan xua tay không nói gì nữa.
Xe chạy bình ổn.
Triệu Ninh không biết Thẩm Hạ Lan muốn đưa anh ta đi đâu, nhưng anh mẫn cảm nhận ra bầu không khí của Thẩm Hạ Lan không đúng.
Xe chạy khỏi thành phố, chạy về phía ngoại ô.
Sắc mặt của Triệu Ninh có hơi thay đổi, có điều vẫn không mở miệng nói chuyện.
Thẩm Hạ Lan luôn quan sát Triệu Ninh thông qua gương chiếu hậu, cũng không có mở miệng nói chuyện.