Cục Cưng Có Chiêu

Chương 1179: Chương 1179: Chương 1178




“Cô chủ, lão thủ trưởng bảo cô xuống ăn cơm.”

Giọng nói của Dũng từ bên ngoài truyền vào.

Thẩm Hạ Lan bây giờ đâu còn tâm trạng ăn cơm nữa chứ?

“Tôi ra ngoài ăn, đừng đợi tôi.”

Thẩm Hạ Lan cầm áo khoác vội vàng ra ngoài, Lưu Nghệ nhìn thấy cô ra ngoài, trực tiếp lái xe tới.

“Mợ chủ, đi đâu vậy?”

“Trường mầm non Tân Hà.”

Thẩm Hạ Lan bây giờ hận không thể mọc cánh bay đi.

Lưu Nghệ khá là quen đường cho nên đã search một đường tắt rồi lái xe đến trước cổng của trường mầm non Tân Hà.

Thẩm Hạ Lan lập tức đi tới văn phòng của hiệu trưởng.

“Hiệu trưởng, tôi là mẹ của Diệp Nghê Nghê, tôi muốn biết con gái của tôi ra ngoài vẽ phác họa, bây giờ tại sao lại không liên lạc được? Bọn họ đi đâu? Có thể cho tôi một địa chỉ chi tiết không?”

Thẩm Hạ Lan nói ra thân phận.

Hiệu trưởng lập tức đứng dậy nói: “Bà Diệp, cô đừng nôn nóng, tôi liên lạc với bọn họ thử, nơi bọn họ đi cũng không xa, ở gần đây, nếu như cô nhớ con, tôi có thể sắp xếp xe đi đón em ấy về, giờ này chắc cũng sắp về rồi.”

“Không cần, cho tôi địa chỉ, tôi đi đón con bé là được, ngài nói một tiếng với cô giáo của bọn chúng được không?”

Thẩm Hạ Lan bình thường sẽ không làm như vậy, nhưng bây giờ là thời kỳ đặc biệt, cô thật sự sợ Diệp Nghê Nghê lại xảy ra chuyện gì đó.

Hiệu trưởng thấy sắc mặt không quá dễ coi của Thẩm Hạ Lan thì vội đưa địa chỉ cho cô.

Thẩm Hạ Lan và Lưu Nghệ lập tức đi tới nơi vẽ phác họa.

Đây là một công viên, cách thành phố chỉ mấy chục km.

Thẩm Hạ Lan suốt cả quặng đường thì cứ thấp thỏm không yên.

Lưu Nghệ liếc nhìn cô rồi nói: “Mợ chủ, có phải là cô chủ xảy ra chuyện gì không?”

“Không biết, tôi bây giờ thật sự sợ, Vu Phong còn đang tiêu diêu tự tại bên ngoài, hiện nay tin tức Vu Linh bị tôi bắt tuy được giữ kín, nhưng tôi nghĩ Vu Phong sớm muộn gì cũng sẽ biết, tôi sợ anh ta bắt Nghê Nghê để uy hiếp tôi thả người, đến lúc đó tôi thật sự không dám nghĩa. Nếu Nghê Nghê nghe điện thoại của tôi còn tốt, nhưng điện thoại của con bé mãi không có ai nghe, cô giáo cũng không có nghe máy, cho nên tôi không bình tĩnh được.”

Lúc nói chuyện, Thẩm Hạ Lan lại gọi mấy cuộc cho Diệp Nghê Nghê, nhưng đều không gọi được.

Sắc mặt của cô có hơi khó coi rồi.

Lưu Nghệ biết con đối với Thẩm Hạ Lan mà nói có ý nghĩa gì, cô ta vội đạp mạnh chân ga.

Khi xe đến nơi, Thẩm Hạ Lan lập tức tìm thấy giáo viên dẫn nhóm.

“Cô giáo Đinh, tôi là mẹ của Diệp Nghê Nghê, tôi đến đón con gái tôi về nhà. Rất xin lỗi, buổi vẽ phác họa lần này chúng tôi chỉ có thể dừng tại đây.”

Thẩm Hạ Lan nói với vẻ rất xin lỗi.

Cô giáo Đinh rõ ràng có bất ngờ khi Thẩm Hạ Lan đến, có điều lại có hơi buồn bực nói: “Mẹ của Nghê Nghê, tôi cũng đang muốn gọi điện cho cô. Nghê Nghê nhà cô…”

“Con gái của tôi sao rồi? Có phải là có ai đến tìm con bé không? Hay là con bé xảy ra chuyện gì rồi?”

Trái tim của Thẩm Hạ Lan lập tức vọt lên cổ họng.

Cô giáo Đinh lại lắc đầu nói: “Đều không phải, là Diệp Nghê Nghê đánh bạn nam trong lớp chúng tôi, hơn nữa đã đánh vỡ đầu người ta, bây giờ được cô giáo Trương đưa đến bệnh viện rồi, Nghê Nghê cũng đi theo rồi. Tôi vừa cầm điện thoại, định gọi cho phụ huynh các cô, xem xem giải quyết chuyện này như thế nào.”

Thẩm Hạ Lan lập tức bị sốc.

“Cô giáo Đinh, cô có phải nhầm rồi không? Là người khác đánh Nghê Nghê nhà chúng tôi chứ?”

Cô thế nào cũng không dám tin, Diệp Nghê Nghê nhà bọn họ vậy mà đánh vỡ đầu của người ta?

Diệp Nghê Nghê là một cô bé nhát cáy, từ khi nào trở nên nữ chiến sĩ rồi?

Trực giác của Thẩm Hạ Lan nói rằng đó không phải là đứa trẻ của nhà bọn họ.

Cô giáo Đinh có hơi khóc dở mếu dở.

“Mẹ Nghê Nghê, tôi thật sự không nói đùa, quả thật là Nghê Nghê động thủ.”

“Tại sao?”

Thẩm Hạ Lan cảm thấy đầu bắt đầu đau rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.