Quả nhiên, vẫn là ba của mình thông minh nhất.
Cô bé nhìn Diệp Ân Tuấn với vẻ mặt sùng bái, sau đó lại hôn bẹp một ngụm lên trên mặt của ba mình.
“Ba, ba thật là thông minh.”
Lời khen này làm khóe miệng của Thẩm Hạ Lan co rút.
Cái con bé này chưa từng khen cô luôn đó.
Hừ!
Quả nhiên là tình địch.
Sau khi Diệp Ân Tuấn trấn an con gái xong rồi thì liền nhìn thấy vợ mình ngồi ở một bên thở phì phò, anh nhanh chóng đưa ly sữa bò nóng đưa tới.
“Uống sữa giảm nhiệt đi, Nghê Nghê vẫn còn nhỏ, phải dạy từ từ.”
“Dù sao thì trong mắt của anh, tình nhân nhỏ của anh cái gì cũng tốt hết. Em nói cho anh biết, nếu như mà có con nhỏ thì tuyệt đối không thể là con gái, một tình địch coi như xong rồi, nếu như có thêm một đứa nữa thì em sẽ điên lên đó.”
Diệp Ân Tuấn sững lại một chút, sau đó lại điềm nhiên như không có việc gì mà nói: “Được, từ bỏ, có mấy đứa bọn nó là đủ rồi, sinh thêm một đứa nữa em cũng mệt, cùng với việc để anh phải quan tâm tới mấy đứa nhỏ, còn không bằng cưng chiều em nhiều thêm.”
Lời nịnh nọt này làm Thẩm Hạ Lan cảm thấy rất dễ chịu.
“Coi như anh vẫn còn có lương tâm, chẳng qua nếu như sau này điều kiện cho phép, em vẫn hy vọng mang thai một đứa con của anh. Lúc trước khi mà bọn nó ở trong bụng của em, anh chưa từng được tham dự vào, nếu như bé cưng trước kia vẫn còn, chắc là bây giờ cũng đã sắp bốn tháng rồi.”
Sắc mặt của Thẩm Hạ Lan đột nhiên lại trở nên thương cảm.
Lúc này, Diệp Nghê Nghê mới bất tri bất giác hỏi: “Đúng rồi, mẹ ơi, bé cưng trong bụng mẹ đâu rồi?”
Thẩm Hạ Lan chẳng thèm phản ứng lại đứa con gái thần kinh thô này.
Cái con bé này lớn rồi, thật sự đủ để gả đi rồi đúng không?
Cô biểu thị nghi ngờ sâu sắc.
Trong mắt của Diệp Ân Tuấn lướt qua một tia bi thương, nhưng mà lại nhanh chóng nói: “Bé cưng ở trong bụng của mẹ con đã trở về trời rồi.”
“Tại sao lại trở về trời vậy ạ?”
Diệp Nghê Nghê chớp chớp đôi mắt to, thắc mắc hỏi.
“Bởi vì bé cưng là thiên sứ ở trên trời đó, bọn họ đi đến bên cạnh ba và mẹ là do ông trời đã sắp đặt, cũng giống như con và anh trai của con, chính là thiên sứ nhỏ của ba và mẹ, mẹ của con bởi vì thai nghén cho nên ăn uống rất khó khăn, mà lúc đó bé con tạm thời có việc cho nên phải trở về trời rồi.”
Nghe thấy Diệp Ân Tuấn giải thích như vậy, Diệp Nghê Nghê cái hiểu cái không nhẹ gật đầu: “Vậy bé cưng có còn trở về không ạ?”
“Đây là bí mật.”
“Bí mật ạ, con biết rồi.”
Diệp Nghê Nghê nhẹ gật đầu, sau đó cũng không xoắn xuýt vấn đề này nữa.
Diệp Ân Tuấn mượn cơ hội giáo dục: “Nghê Nghê, con nhìn mẹ của con không còn em bé, có phải là con nên an ủi mẹ một chút không?”
“Con cho mẹ một cái ôm có được không ạ?”
“Đương nhiên có thể rồi.”
Diệp Nghê Nghê nhảy xuống từ trên ghế, nện bước chân nhỏ bé đi đến trước mặt của Thẩm Hạ Lan, bò lên đùi nâng bàn tay nhỏ lên về phía Thẩm Hạ Lan.
“Mẹ ơi, để con ôm mẹ một cái.”
Trái tim của Thẩm Hạ Lan lập tức nhũn ra.
Cô trực tiếp ôm lấy Diệp Nghê Nghê, dịu dàng nói: “Mẹ đau lòng lắm, lúc nãy Nghê Nghê còn muốn gả mẹ đi nữa.”
“Nhưng mà mẹ cũng muốn gả con đi mà.”
Diệp Nghê Nghê lập tức phản bác.
Thẩm Hạ Lan thở dài một hơi rồi nói: “Mẹ nói đùa thôi.”
“Con cũng chỉ nói đùa thôi, cho nên mẹ ơi, chúng ta đừng giành ba có được không, chúng ta yêu thương nhau không tốt hơn ạ?”
“Được.”
Thẩm Hạ Lan vội vàng gật đầu.
Diệp Nghê Nghê lại nói tiếp một câu: “Ba toàn ngủ với mẹ thôi, cho nên tối hôm nay ba có thể ngủ cùng con được không?”
Khóe miệng của Thẩm Hạ Lan lại co rút một lần nữa.