Cục Cưng Có Chiêu

Chương 1212: Chương 1212: Chương 1211




Xe của cô bị người ta đụng phải.

“Xin hỏi, cô là chủ nhân của chiếc xe này hả?”

Có một cô học sinh nữ trông đáng yêu như trẻ con đứng trước mặt Thẩm Hạ Lan, biểu cảm vô cùng phiền muộn.

“Đúng vậy.”

Thẩm Hạ Lan nhìn bộ dạng của cô ta, cũng chỉ mới có mười bảy mười tám tuổi, nữ sinh như thế này vẫn được xem như là một đứa nhỏ nhỉ?

Cô không tự chủ thở dài một hơi.

“Có chuyện gì xảy ra vậy?”

Đầu xe của Thẩm Hạ Lan bị lõm vào trong, nếu như không phải đây là bãi đỗ xe, cô còn tưởng là lúc cô đang chạy trên đường bị người ta đụng phải.

Cô gái ấy lại gãi gãi đầu của mình rồi lại nói: “Chuyện là tôi vừa mới có được bằng lái, ban đầu tôi dự định lùi xe vào vị trí nhưng mà làm như thế nào cũng không vào được, làm bốn năm lần đều đụng vào xe của chị trong cùng một vị trí.”

“Liên tiếp bốn năm lần cùng một vị trí hả, bạn học à, giáo viên của cô nên nghỉ dạy rồi đó.”

Thẩm Hạ Lan cảm thấy ngày hôm nay không nên ra ngoài.

Ban đầu có dự định đến bệnh viện thăm Tống Đình và Lam Tử Thất, kết quả là người ta trực tiếp diễn một cảnh trực tiếp sống động kích thích cô, cô muốn đi ra ngoài mua đồ ăn còn gặp phải một tay mơ lái xe như thế, chẳng lẽ ngay cả ông trời cũng thấy cô không vừa mắt hả?

Cô gái thấy Thẩm Hạ Lan có biểu cảm này, lập tức nói: “Tôi bồi thường, tôi nhất định bồi thường cho chị mà, nhưng mà hiện tại tôi không có tiền, có thể thương lượng trả góp được không?”

Thẩm Hạ Lan nhìn cách ăn mặc của cô ta, ăn mặc trông giống với học sinh bình thường, trong lòng không khỏi mềm đi mấy phần.

“Thôi bỏ đi, tự tôi sửa là được rồi, sau này cô vẫn nên ít lái xe, đón xe tương đối an toàn hơn.”

Xem như là cô cho một lời khuyên chân thành.

Nhưng mà cô gái này lại lắc đầu rồi nói: “Không được, xe này là do tôi đã đụng hư, tôi cũng biết xe này vô cùng sang trọng, có lẽ là cả một đời tôi cũng không bồi thường nổi, nhưng mà đã làm sai thì phải có trách nhiệm gánh chịu hậu quả. Tôi tên là Từ Hiền Trang, đây là số điện thoại của tôi, một lát nữa chị cứ gửi hóa đơn cho tôi, mỗi tháng tôi sẽ trả lại tiền theo giai đoạn cho chị.”

Từ Hiền Trang vô cùng kiên trì.

Thẩm Hạ Lan lại nhìn cô ta.

Đôi mắt của cô gái này vô cùng trong trẻo, mang đến cho người ta một loại cảm giác hết sức thoải mái, dường như là nhìn vào mắt của cô ta thì có thể gột rửa tất cả dơ bẩn và tội ác trong đáy lòng.

Dung mạo của cô ta không phải là loại làm cho người ta vô cùng kinh diễm, nhưng mà những đường nét nhỏ trên gương mặt phối hợp với gương mặt trẻ con này trông vô cùng thu hút.

Thẩm Hạ Lan sinh ra cảm giác tốt với Từ Hiền Trang.

“Xin chào, tôi tên là Thẩm Hạ Lan.”

“Hả? Chị tên là Thẩm Hạ Lan hả?…”

Ánh mắt của Từ Hiền Trang có chút khác thường.

“Đúng vậy, có chuyện gì thế, cô biết tôi hả?”

Thẩm Hạ Lan cảm thấy hơi kinh ngạc.

Cô chưa từng gặp cô gái này mà.

Nếu như đã gặp thì tuyệt đối không thể không có ấn tượng, nhưng mà hiển nhiên là cô gái này nhận ra cô.

Từ Hiền Trang vội vàng lắc đầu, lấy một tấm thẻ từ trong túi ra.

“Điện thoại của tôi, nhớ là phải liên lạc cho tôi đó, tôi đi trước đây, hẹn gặp lại.”

Nói xong, cô ta gần như là chạy trốn ra khỏi bãi đỗ xe.

Nhìn bóng lưng của cô ta, lại nhìn tấm thẻ ở trong tay của mình, nét chữ viết số điện thoại trông rất đẹp, vừa nhìn liền biết cô gái này là một người đơn thuần ngây thơ, chỉ có điều là biểu cảm lúc nãy của cô ta là có ý gì vậy?

Thẩm Hạ Lan nghĩ mãi mà không rõ.

Có lẽ đây chỉ là giả vờ mà thôi, trên thực tế Từ Hiền Trang cũng không muốn bồi thường tiền, chỉ có điều là muốn mượn cơ hội thoát đi?

Thẩm Hạ Lan suy đoán, nhưng cũng không đặt ở trong lòng.

Mặc dù chiếc xe này sang trọng, sửa cũng tương đối tốn thời gian, nhưng mà đối với cô và nhà họ Diệp mà nói thật sự không là cái gì hết.

Thẩm Hạ Lan nhanh chóng ném chuyện liên quan đến cô gái này ra sau đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.