Cục Cưng Có Chiêu

Chương 1215: Chương 1215: Chương 1214




Đôi mắt nhỏ nhỏ xinh đẹp chớp chớp, làm cho trái tim của Thẩm Hạ Lan muốn tan ra.

Lúc Từ Hiền Trang nghe thấy Diệp Nghê Nghê gọi cô là mẹ thì không khỏi ngây ra một lúc, vô thức hỏi: “Chị kết hôn rồi hả?”

“Nói nhảm, tôi không kết hôn thì con cái đâu ra chứ, cô nhóc này có chuyện gì vậy?”

Thẩm Hạ Lan cảm thấy Từ Hiền Trang có chút đáng yêu.

Sắc mặt của Từ Hiền Trang không được tự nhiên, trên gương mặt lại đỏ ửng một mảnh.

Lúc này, Diệp Nghê Nghê mới chú ý tới hình như là mẹ của mình với chị gái này quen biết nhau.

“Chị ơi, nếu như chị quen mẹ của em, chị có thể giảm giá cho chúng em được không, hoặc là cho chúng em nhiều phúc lợi một chút, thêm một cái đùi gà là được rồi.”

Diệp Nghê Nghê vừa mới nói xong, Thẩm Hạ Lan lập tức cười ra nước mắt.

Cô bé này học được cách cò kèo mặc cả từ lúc nào vậy?

Không đúng.

Nó đang yêu cầu một món quà.

Xem ra là đối với phương diện ăn uống, Diệp Nghê Nghê luôn nghĩ ra cách có thể ăn nhiều thêm một chút.

Cô lắc đầu: “Một combo là đã đủ nhiều rồi, con còn muốn ăn thêm một cái đùi gà nữa hả? Diệp Nghê Nghê, làm người không thể quá tham lam.”

“Nhưng mà con muốn một cái đùi gà thôi, đâu có mâu thuẫn gì với việc không làm người.”

Diệp Nghê Nghê phản bác lại với vẻ mặt thành thật.

Từ Hiền Trang lập tức nở nụ cười.

“Thật là đáng yêu, không thành vấn đề, chị có thể cho em thêm một cái đùi gà.”

Lúc nói chuyện, đột nhiên có người gọi Từ Hiền Trang một tiếng.

“Từ Hiền Trang, điện thoại của cô nè.”

“Nghe rồi, đến đây.”

Từ Hiền Trang áy náy nhìn Thẩm Hạ Lan rồi nói: “Cô Thẩm, để tôi đi nhận điện thoại đã, tôi sẽ nhanh chóng mang đồ ăn tới cho hai người.”

“Được rồi.”

“Chị nhớ là phải thêm đùi gà đó.”

Diệp Nghê Nghê nghiêm túc nhắc nhở.

Thẩm Hạ Lan lập tức bật cười.

“Được rồi, chỉ biết có ăn thôi.”

“Con người ăn mới có thể sống, những lời này là anh Tranh nói cho con biết đó, cho nên con thích ăn cũng không mất mặt đâu.”

Diệp Nghê Nghê nói đâu ra đấy.

Thẩm Hạ Lan cũng không nói cái gì nữa.

Phần combo được mang lên, đúng là ở bên trong có tăng thêm một cái đùi gà.

Thẩm Hạ Lan cảm thấy cô bé Từ Hiền Trang này rất chân thật.

Đây không phải là cửa hàng của cô ta, cùng lắm thì cô ta cũng chỉ là một nhân viên của cửa hàng, bây giờ lại tặng thêm một cái đùi gà, chỉ sợ là lấy tiền túi của mình ra mua.

Thẩm Hạ Lan quyết định một lát nữa phải trả tiền cho cô ta.

Cô bé này ra ngoài làm công cũng không dễ dàng, không thể để cho người ta tốn kém được.

Đang suy nghĩ, Lưu Nghệ dẫn Trương Nhu tới.

Trương Nhu cũng không còn ngang ngược càn rở giống như trước kia, bây giờ che chắn mình giống như là một cái xác ướp, nhưng mà trong lòng vẫn còn sợ hãi nhìn xung quanh, vội vã đi đến trước mặt của Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan không có ý tốt với cô ta, có điều là vì Diệp Nghê Nghê, cô vẫn phải nhịn xuống.

“Mợ Diệp, tôi thật sự xin lỗi, là do tôi có mắt không biết thái sơn, cô tha thứ cho tôi đi. Cô xem xem bây giờ tôi cũng đã thảm lắm rồi, cho dù trước kia tôi đã làm cái gì, cô giơ cao đánh khẽ tha cho tôi một mạng đi được không?”

Trương Nhu nhìn thấy Thẩm Hạ Lan thì liền muốn quỳ xuống, lại bị Lưu Nghệ trực tiếp kéo lên ngăn lại.

Cô ta vẫn còn muốn cố chấp quỳ xuống, nhưng mà lực đạo một chân của Lưu Nghệ cũng đủ để đối phó với cô ta.

Thẩm Hạ Lan nhìn lướt qua xung quanh, có ánh sáng phản quang của camera chiếu lại.

Khóe môi của cô nở một nụ cười lạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.