“Hiền Trang, Tống Dật Hiên không thể ra trong thời gian ngắn được, không bằng cô đi mua giúp tôi hai chai nước đi có được không?”
Thẩm Hạ Lan trực tiếp đuổi Từ Hiền Trang ra ngoài.
“À được rồi.”
Từ Hiền Trang vội vàng gật đầu, nhưng mà cũng không động đậy.
“Đây là tiền mua nước, cô cầm trước đi.”
Diệp Ân Tuấn vội vàng lấy một tờ tiền từ trong túi đưa cho Từ Hiền Trang.
Thẩm Hạ Lan nhíu mày một cái.
Chờ sau khi Từ Hiền Trang đi rồi, Thẩm Hạ Lan thấp giọng nói: “Sao tự nhiên em cảm thấy không thích cô gái này nữa?”
“Cũng bởi vì cô ta đợi lấy tiền mua nước à?”
Lời nói của Diệp Ân Tuấn làm Thẩm Hạ Lan cau chặt lông mày hơn nữa.
“Lúc nãy em còn cảm thấy cô ta rất tốt, nhưng mà anh nói nói xem, chẳng lẽ trên người của cô ta không có một đồng tiền nào?
Mua chai nước cần bao nhiêu tiền chứ, trưa nay cô ta còn cho Nghê Nghê ăn một cái đùi gà, bây giờ ngay cả chai nước cũng không thể trả tiền dùm, em quỵt tiền nước của cô ta được à? Hơn nữa, anh nhìn xem, lúc nãy Tống Dật Hiên vẫn còn đang cấp cứu, anh nói là vội vàng không mang tiền theo, vậy mà cô ta vẫn còn rầu rĩ không chịu tiêu tiền của Tống Dật Hiên. Em đột nhiên cảm thấy tính cách như thế này chưa chắc là loại mà Tống Dật Hiên sẽ thích.”
Có lẽ là trực giác của phụ nữ, Thẩm Hạ Lan cảm thấy hình như là giữa Từ Hiền Trang và Tống Dật Hiên không giống như Diệp Ân Tuấn đã nói.
Ít nhất là có thể xác định Tống Dật Hiên không thích Từ Hiền Trang.
Diệp Ân Tuấn lại thờ ơ nói: “Em quan tâm anh ta nghĩ như thế nào làm gì, bây giờ có thể có một cô gái chăm sóc cho anh ta đã không tệ lắm rồi, nếu không thì em còn muốn đến đây chăm sóc cho anh ta hả?”
“Diệp Ân Tuấn, lúc nãy anh có suy nghĩ quái quỷ gì đó?”
Thẩm Hạ Lan đột nhiên mở miệng, ngược lại làm Diệp Ân Tuấn giật nảy mình.
“Anh có thể có suy nghĩ quỷ quái gì chứ, đương nhiên là hy vọng Từ Hiền Trang với Tống Dật Hiên có thể có chuyện gì đó thôi.”
“Chúng ta vẫn không nên nhúng tay vào chuyện này, anh đánh giá cao hai người bọn họ.”
Lúc nãy không biết chuyện của Từ Hiền Trang và Tống Dật Hiên, Thẩm Hạ Lan thấy Từ Hiền Trang là một cô gái rất tốt, nhưng mà bây giờ suy nghĩ lại, Tống Dật Hiên đã xảy ra chuyện, bác sĩ gọi điện thoại cho cô ta, cô ta lại gọi điện thoại cho mình, có ý gì vậy chứ?
Sau khi đến đây lại cho thấy mình không có tiền, muốn để Diệp Ân Tuấn và cô trả tiền, nếu như thật sự yêu Tống Dật Hiên thì sẽ không quan tâm chút tiền ấy.
Cách làm này của Từ Hiền Trang khiến cho Thẩm Hạ Lan rất không thoải mái.
Diệp Ân Tuấn còn chưa nói cái gì thì nhìn thấy một cô gái vô cùng lo lắng chạy tới.
“Xin hỏi, người đang được phẫu thuật ở bên trong là Tống Dật Hiên có đúng không?”
Cô gái đến đây có dáng dấp hết sức xinh đẹp, mang đến cho người ta một loại cảm giác tràn đầy sức sống.
Thẩm Hạ Lan nhìn cô ta một cái, mặc trên người và cầm ở trong tay đều là quần áo với túi xách số lượng giới hạn, trông có vẻ như là con cái nhà giàu.
“Cô là?”
“Tôi là bạn gái của anh ấy, tên là Hồ Ngọc Duyên.”
Lời nói của Hồ Ngọc Duyên làm Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan ngơ người.
“Bạn gái của Tống Dật Hiên?”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy đầu óc của mình không đủ dùng.
“Đúng vậy, sao thế, không giống hả? Hai người là ai vậy, có quan hệ như thế nào với anh ấy?”
Lông mày của Hồ Ngọc Duyên lập tức nhíu lại, đồng thời nhìn Thẩm Hạ Lan với ánh mắt địch ý.
Diệp Ân Tuấn ho khan một tiếng, ôm Thẩm Hạ Lan vào trong ngực.
“Đây là vợ của tôi, Thẩm Hạ Lan.”
Lúc này, Hồ Ngọc Duyên mới phát hiện Diệp Ân Tuấn cũng ở đây.
“Sếp Diệp, trùng hợp như thế.”
“Ừ, đúng là trùng hợp, cách đây không lâu tôi vừa mới gặp ba của cô, không ngờ tới là chiều nay gặp cô rồi. Sao vậy, Tống Dật Hiên là bạn trai của cô hả, chuyện từ khi nào thế, sao tôi lại không nghe thấy ba của cô nói.”