Trong lúc nhất thời, Diệp Ân Tuấn cảm thấy hối hận. Nói cái này ra không phải là bán đứng Tô Nam đó à? Anh ho khan một tiếng rồi nói: “Chúng ta có thể xem nhẹ những chi tiết này được không?”
“Ừm, được thôi, nể tình lúc nãy anh nói mấy lời tâm tình như thể cho em nghe, em cảm thấy rất dễ chịu, em không so đo nữa”
Thẩm Hạ Lan đại nhân đại lượng nói.
Diệp Ân Tuấn âm thầm thở dài một hơi. Khởi động xe, Diệp Ân Tuấn lại nói một câu: “Anh đều đã nói những lời từ tận đáy lòng rồi, không phải là lời tâm tình.”
“Biết rồi.” . Ngôn Tình Ngược
Thẩm Hạ Lan cảm thấy lúc này Diệp Ân Tuấn thật đáng yêu. Cô không khỏi nâng lên khóe môi. “Đúng rồi, ngày mai chúng ta gặp nhau, Minh Triết có trở về không?” Mặc dù đã đến quân đội gặp Minh Triết, nhưng mà Thẩm Hạ Lan vẫn muốn hỏi xem, nếu như trở về cô còn phải mua quần áo cho Minh Triết.
Đứa nhỏ này, sau khi về nước vóc dáng lại sao lớn rất nhanh, quần áo trước kia đều đã nhỏ đi rồi. Mặc dù con trai của mình mặc quân trang rất đẹp trai, nhưng mà cô vẫn hi vọng mình có thể tự tay mua mấy bộ quần áo cho thằng bé, dù sao thì thời gian mua quần áo cho thằng bé cũng không nhiều.
Diệp Ân Tuấn nhẹ giọng nói: “Anh cũng không chắc thời gian của Minh Triết nữa, để một lát nữa anh hỏi Anh cả Trạm”
“Vậy ngày mai mọi người đều sẽ dẫn con đi theo hả?” “Có lẽ là vậy?
Diệp Ân Tuấn cũng không biết chắc.
Do là anh em gặp nhau một lần, anh cũng không nghĩ nhiều như vậy nhưng mà hiển nhiên Thẩm Hạ Lan lại suy nghĩ cẩn thận toàn diện. Đây có phải là từ một khía cạnh nào đó, cho thấy thật ra Thẩm Hạ Lan vẫn rất chú ý và khẩn trương? Trong mắt của Diệp Ân Tuấn xẹt qua một tia áy náy và tự trách. “Đừng lo lắng, cũng không cần có quá nhiều áp lực, em cũng quen với bọn họ, ngoại trừ Anh cá Trạm và chị dâu thôi. Bọn họ rất dễ nói chuyện, yên tâm đi”
“Được.” Thẩm Hạ Lan nhẹ gật đầu, mặc dù vẫn khẩn trương, nhưng mà Diệp Ân Tuấn đã nói như vậy rồi, cô có thể nói cái gì nữa? Hai người đi đến cửa hàng, trực tiếp đi vào khu bán đồ vip. Về cơ bản, đây đều là những bộ quần áo mới đưa ra thị trường và có giới hạn về số lượng.
Trước tiên, Thẩm Hạ Lan chọn cho Diệp Ân Tuấn một bộ quần áo thoải mái, không thể không nói, Diệp Ân Tuấn đúng thật là móc áo, mặc cái gì lên cũng dễ nhìn.
Cô say mê nhìn Diệp Ân Tuấn mặc thử đồ, hai mắt không khỏi sáng lên.
“Chồng, anh thật sự quá đẹp trai”
Được Thẩm Hạ Lan ca ngợi, Diệp Ân Tuấn giống như là một đứa nhỏ vui vẻ nâng khóe môi. “Là do mắt nhìn của em tốt”
“Đó là chuyện đương nhiên”
Thẩm Hạ Lan vui vẻ ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện có mấy nhân viên bán hàng nữ đã bị Diệp Ân Tuấn câu hồn, không khỏi ho khan một tiếng rồi nói: “Gói bộ quần áo này lại cho tôi.”
Nhân viên bán hàng vội vàng nói: “Thưa cô, cô không mua cho chồng cô thêm vài bộ nữa hả? Cô xem xem anh ấy mặc vào đẹp trai như thế.” “Quần áo của chồng tôi đều là được đặt may, hôm nay tôi tùy ý muốn mua một chút, cho nên không mua nhiều, gói lại đi” Thẩm Hạ Lan cảm thấy sau này tuyệt đối không thể để Diệp Ân Tuấn thử quần áo ở bên ngoài. Quả thật quá hấp dẫn người khác. Nhân viên bán hàng có chút tiếc nuối, nhưng mà vẫn đi gói quần áo lại cho Diệp Ân Tuấn.
Thẩm Hạ Lan lại chọn vài bộ quần áo cho Thẩm Minh Triết, mặt khác, cô lại nhìn thấy một bộ lễ phục nhỏ màu đen, cảm thấy rất phù hợp với Diệp Tranh, đáng tiếc là bây giờ cậu bé không có ở đây.
“Nghĩ cái gì đó? Không biết lúc Nhân viên bán hàng nhìn t nào Diệp Ân Tuấn đã xuất hiện ở phía sau rồi ôm lấy eo thon của Thẩm Hạ Lan, khí tức quen thuộc hoàn toàn bao vây cô.
Thẩm Hạ Lan tiếc nuối nói: “Cũng không biết bây giờ Tranh như thế nào rồi, có thể trở về được không, em thấy là bộ quần áo này rất hợp với thằng bé.”
“Thích hợp thì cứ mua đi, sớm muộn gì nó cũng sẽ mặc” Diệp Ân Tuấn biết Thẩm Hạ Lan rất quan tâm tới Diệp Tranh, đương nhiên anh không nói gì. Thẩm Hạ Lan nhẹ gật đầu, cầm lấy quần áo rồi gói cùng với đồ của Diệp Minh Triết. Cô đột nhiên nhớ đến cái gì đó: “À đúng rồi, Tranh nói là cơn đau thần kinh của anh có thể được chữa trị”
“Hả, hai người gọi điện thoại với nhau à?”
“Gọi video, anh ta nói là trong nhà tổ nhà họ Trương có một quyển sách cổ, ở phía trên chắc có ghi chép, nhưng mà lần trước không phải là chúng ta không tìm thấy quyển sách cổ đó hả?”.
Thẩm Hạ Lan vừa nghĩ tới Diệp Ân Tuấn còn chịu đựng cơn đau thần kinh khốc liệt ấy thì đã cảm thấy vô cùng khổ sở. Cô luôn muốn giúp anh chữa trị tận gốc. Diệp Ân Tuấn không quan tâm: “Có lẽ là chúng ta tìm không thấy, nhưng mà chắc có người có thể tìm được, để sau rồi nói” “Cái gì mà để sau rồi nói hả? Cơn đau thần kinh của anh vẫn còn chưa được giải quyết một ngày, em sẽ không ăn ngon ngủ yên một ngày, coi như là vì em đi, chúng ta bớt chút thời gian đi tìm lần nữa xem xem như thế nào?”
“Được rồi, em nói như thế nào thì cứ như thế đó Diệp Ân Tuấn sợ là Thẩm Hạ Lan lo lắng, chỉ có thể đồng ý với cô, nhưng mà trong lòng cũng không ôm hi vọng lớn bao nhiêu.