“Tống Dật Hiên, vòng tay này về sau là của riêng tôi.”
“Được, bà Tống.”
Khóe môi Tống Dật Hiên hơi cong lên, cảm giác thoải mái hiện lên trong ánh mắt.
Có lẽ những gì Thẩm Hạ Lan nói là đúng, từ bỏ chấp niệm của mình dành cho cô, có thể anh ta sẽ thật sự tìm được tình yêu duy nhất thuộc về mình.
Tống Dật Hiên ôm chặt lấy cô ta, như thể đang ôm chặt một chút ấm áp cuối cùng.
Anh ta vùi đầu vào vai của Hồ Ngọc Duyên, thấp giọng nói: “Ngọc Duyên, thực ra anh cũng khá yếu đuối, anh cũng biết sợ, anh sợ lạnh, sợ một mình, sợ lửa. Anh sợ rất nhiều chuyện, vậy nên mong em đừng bỏ rơi anh. Có lẽ hiện giờ anh vẫn còn cảm thấy mơ hồ, anh hơi lạc đường rồi vậy nên nếu em đã quyết định nắm tay anh thì mong anh đừng bỏ rơi anh giữa đường. Anh sẽ cố gắng, cố gắng để quên đi quá khứ, cố gắng chấp nhận em. Em đừng chê bai quá khứ của anh. Nói thật lòng anh cũng cảm thấy khá xấu hổ khi đối diện với tình yêu đơn thuần, cố chấp này của em.”
“Không đâu, cả đời này em cũng sẽ không buông tay anh đâu. Anh Tống, xin anh nhớ kỹ ngày hôm nay, Hồ Ngọc Duyên em chính thức trở thành vợ anh.”
“Được.”
Hai người ôm chặt lấy nhau, mắt hai người đều thấm đẫm nước mắt.
Lúc người của Ủy ban đến thì Hồ Ngọc Duyên mới buông Tống Dật Hiên ra.
Tống Dật Hiên cảm thấy hơi xấu hổ.
Một người đàn ông lớn như vậy rồi mà còn bị sự cảm động làm cho hồ đồ như vậy.
Tự nhiên anh ta cảm thấy kết hôn là một việc rất linh thiêng, anh ta vội vàng chọn Hồ Ngọc Duyên làm người đi cùng mình suốt cả cuộc đời, như vậy hình như cũng không công bằng lắm với Hồ Ngọc Duyên lắm Từ nay về sau, Hồ Ngọc Duyên sẽ là vợ của anh ta, là một nửa của anh ta, hình như một cuộc đời đang thiếu sót tự nhiên vừa trở nên viên mãn.
Cảm giác này làm anh ta khá cảm động, thậm chí anh ta còn chưa mua cho Hồ Ngọc Duyên một chiếc nhẫn cưới.
“Cậu Tống, hai người muốn đăng ký kết hôn sao?”
“Đương nhiên, mau làm thủ tục cho chúng tôi đi.”
Hồ Ngọc Duyên sợ Tống Dật Hiên hối hận nên vội vàng trả lời.
Khi con dấu được đóng vào tờ giấy chứng nhận kết hôn, trái tim của Tống Dật Hiên và Hồ Ngọc Duyên đều rung lên.
Từ nay về sau, bọn họ thật sự đã trở thành vợ chồng.
Tống Dật Hiên nắm tay của Hồ Ngọc Duyên: “Ngày mai anh sẽ bảo kế toán tính toán lại tài sản của anh, anh sẽ giao hết lại cho em. Trong thẻ của anh còn mấy tấm thẻ phụ nữa, em xem em cầm thẻ của anh hay là định kỳ anh sẽ chuyển tiền cho em, tất cả đều tùy em.”
“Vì sao lại cho em những thứ đó?”
Hồ Ngọc Duyên vốn dĩ cũng là một thiên kim tiểu thư nên không có mong muốn chiếm hữu quá lớn với tiền bạc nhưng hành động này của Tống Dật Hiên vẫn khiến cô ta cảm thấy động lòng.
Khi một người đàn ông giao toàn bộ tài sản cho một người phụ nữ, điều đó chứng minh rằng anh ta bằng lòng chia sẻ với người phụ nữ kia tất cả những gì mà anh ta có, là có ý định đồng cam cộng khổ với người kia.
Tống Dật Hiên xoa nhẹ mái tóc của Hồ Ngọc Duyên, dịu dàng nói: “Bởi vì em chính là bà Tống.”
Giây phút đó, cuối cùng Hồ Ngọc Duyên không kìm được, rơi xuống một giọt nước mắt hạnh phúc.
“Tống Dật Hiên, anh tốt như vậy làm sao em nhẫn tâm buông tay anh chứ?”
“Cô gái ngốc, đã trở thành bà Tống rồi mà em còn định buông tay sao?”
Khóe môi Tống Dật Hiên cong lên, ôm chặt lấy Hồ Ngọc Duyên.
Thật tốt.
Cảm giác có gia đình thật tốt.
Được một người toàn tâm toàn ý yêu thương thật tốt.
Cảm ơn em, Thẩm Hạ Lan, cảm ơn em đã buông tay, thành toàn cho hạnh phúc duy nhất của anh.
Giọt nước mắt Tống Dật Hiên long lanh, lần này anh ta cảm nhận rõ ràng rằng, từ nay về sau Thẩm Hạ Lan thật sự là em họ của mình.
Sau khi người bên Ủy ban xong việc, bọn họ liền gọi điện cho Diệp Ân Tuấn.