Trạm Dực vẫn là rất thích Diệp Minh Triết.
Diệp Minh Triết vội nói: “Cháu đến đưa văn kiện. Lát nữa sẽ đi.”
“Không vội, vừa hay ba cháu cũng ở đây, nói chuyện với ba cháu đi.”
Diệp Minh Triết nhìn Diệp Ân Tuấn, hờ hững nói: “Chào lão Diệp.”
“Người ngợm con làm sao vậy?”
Diệp Ân Tuấn chưa từng thấy con trai nhếch nhác như vậy, nghĩ đến bên ngoài vừa truyền Diệp Minh Triết đánh nhau với người khác thì không khỏi nhíu mày.
“Đánh nhau đánh thua rồi?”
“Không có.”
Lông mày của Diệp Minh Triết nhíu chặt lại, rõ ràng chính là phiên bản nhí của Diệp Ân Tuấn.
Khóe miệng của Lương Thiệu Cảnh hơi cong lên.
“Nhìn dáng vẻ này là con gái nhà tôi hơn một bậc. Hết cách, cô bé nhà tôi chính là thích vũ lực.”
“Có gì đáng khoe khoang, một cô bé cả ngày đánh nhau, cậu Lương vẫn là nghĩ xem sau này liệu có gả đi được không.”
Tô Nam hờ hững mở miệng.
Lương Thiệu Cảnh liếc nhìn anh ta nói: “Anh thua tiền chưa thua đủ phải không?”
“Cậu nghĩ mình là anh hai à? Cậu có bản lĩnh như anh hai mở bài cũng có thể thắng tôi, vị trí anh ba này của tôi cho cậu làm.”
Tô Nam rất là xem thường mà mỉa mai Lương Thiệu Cảnh.
Lương Thiệu Cảnh còn chưa kịp nói cái gì thì Tiêu Vận Ninh chạy vào.
“Diệp Minh Triết, cậu vậy mà không đợi tôi.”
Nghe thấy tiếng của Tiêu Vận Ninh, đáy mắt của Diệp Minh Triết vụt qua một tia mất kiên nhẫn.
“Thủ trưởng, cháu đi trước đây.”
Quần áo cậu cũng lười thay rồi, còn ở lại, cậu bé sẽ muốn ném Tiêu Vận Ninh phiền phức này ra ngoài mất.
Vào lúc này, Trạm Nguyệt Nhi đi vào, cầm quần áo của Trạm Dương hồi nhỏ đưa cho Diệp Minh Triết.
“Quân phục mà anh tôi trước đây từng mặc, để lại ở đây, vừa rồi thấy quần áo của cậu bị bẩn, vừa hay tôi đi lấy qua. Cậu đi thay trước đi. Như này đi ra gặp người khác cũng không lịch sự, huống chi còn là quân phục.”
Trạm Nguyệt Nhi từ nhỏ nhiễm lời nói của Trạm Dực, vô cùng tôn kính đối với quân phục.
Diệp Minh Triết lập tức mỉm cười cảm kích với cô bé.
“Cảm ơn.”
Cậu bé cười lên trông rất đẹp, lập tức khiến Tiêu Vận Ninh nhìn tới sững người.
“Diệp Minh Triết, cậu tại sao cười với cậu ấy mà không cười với tôi?”
Tiêu Vận Ninh có hơi bực tức nhíu mày.
Diệp Minh Triết ngừng cười luôn, nhận lấy quân phục từ Trạm Nguyệt Nhi rồi đi thay.
“Diệp Minh Triết!”
“Đừng đi theo!”
Diệp Minh Triết thật sự rất cạn lời với Tiêu Vận Ninh rồi.
Tiêu Vận Ninh lại không để tâm mà nói: “Sợ cái gì, không phải chỉ là thay đồ thôi sao. Cậu vừa rồi đi tiểu tôi cũng nhìn qua rồi, thay đồ có gì không thể nhìn chứ.”
Tiếng nói này không lớn không nhỏ, lại đủ để tất cả mọi người đều nghe thấy. . Tìm truyện hay tại ( ТRUМTRUYEN . мE )
Diệp Minh Triết bây giờ hận không thể tìm thứ gì bịt miệng của Tiêu Vận Ninh lại, mặt mày đỏ ửng.
“Cậu đừng đi theo tôi nữa! Tiêu Vận Ninh, tôi ghét cậu!”
Diệp Minh Triết rất ít khi nói lời nặng lời với một cô bé, hiện nay là thật sự sắp bị tức chết rồi.
Chỗ riêng tư của mình bị người ta nhìn thì thôi đi, còn bị nói ra ở trước mặt mọi người, cậu bé sao lại xui xẻo gặp phải một Mẫu Dạ Xoa như này chứ?
Mắt của Tiêu Vận Ninh lập tức ừng ực nước mắt, lại cắn răng quất cường nói: “Làm như ai thích cậu vậy! Diệp Minh Triết, cậu cười lên giống con gái cậu có biết không.”
Tiêu Niệm Vi tức quá lập tức đứng dậy.
“Tiêu Vận Ninh con im miệng cho mẹ.”