Diệp Ân Tuấn bày ra vẻ mặt thiếu đánh, Tô Nam bị anh nhìn đến nỗi cắn răng nghiến lợi.
Bạch Tử Đồng cười nói: “Anh hai, em sẽ kêu giám đốc gửi tiền đến nhà anh sau.”
“Em dâu thật thà ghê. Cậu Tô, học hỏi vợ mình nhiều vào.”
Sau khi nói dứt lời, Diệp Ân Tuấn bèn đứng dậy, đi đến trước mặt Thẩm Hạ Lan rồi cười nói: “Về thôi, tối nay em muốn ăn gì?
Anh dẫn em đi ăn, số tiền thắng được trong tối nay chắc cũng đủ rồi.”
Tô Nam thật lòng cảm thấy hôm nay mình không nên mở miệng lên tiếng.
Trạm Dực nhìn bộ dạng của bọn họ, nụ cười khá là xán lạn.
An Nhiên đi đến gần, Trạm Dực ôm cô ta vào lòng rồi nói nhỏ: “Em muốn ăn cái gì? Trưa nay anh đi với em.”
“Anh có rảnh không? Không cần về quân khu hả?”
“Anh vẫn có thể tranh thủ thời gian đi ăn với vợ mình mà.”
Giọng nói của Trạm Dực không lớn, An Nhiên cũng chỉ mím miệng cười, nhưng vẻ mặt hạnh phúc của cô ta khiến cho người xung quanh hâm mộ không ngớt.
Cuộc hẹn của bốn người bọn họ kết thúc như thế.
Lúc Diệp Ân Tuấn dẫn Thẩm Hạ Lan ra về, Diệp Nghê Nghê no đến mức cảm thấy bụng mình hơi khó chịu, Thẩm Hạ Lan nhìn thấy mà buồn cười.
“Ban nãy Minh Triết về, con có nhìn thấy không?”
“Có thấy ạ, không phải mẹ đi xử lý rồi sao ạ? Con cảm thấy ăn là việc thiết thực nhất.”
Diệp Nghê Nghê ợ một hơi đầy mùi bánh kem bơ.
“Ăn bao nhiêu đây hả? Con cũng không sợ ăn no quá tức bụng à.”
Thẩm Hạ Lan giơ hai tay ôm Diệp Nghê Nghê lên nhưng lại nghe cô bé nói: “Mẹ ơi, con có thể theo anh Trạm Dương về không?
Con muốn sang chơi với ông ngoại.”
Trạm Dương vừa khéo đang ở gần đó, nghe Diệp Nghê Nghê nói thế bèn vội vã đáp: “Thím hai, cháu sẽ chăm sóc cho Nghê Nghê chu đáo.”
“Được, vậy làm phiền cháu rồi.”
Diệp Ân Tuấn muốn tận hưởng thế giới hai người với Thẩm Hạ Lan, tất nhiên không muốn dẫn Diệp Nghê Nghê theo, bây giờ Trạm Dương chủ động xin đưa Diệp Nghê Nghê về nhà lớn, anh cầu còn không được nữa là.
Diệp Nghê Nghê vẫy vẫy tay với Diệp Ân Tuấn rồi sau đó đi theo Trạm Dương.
Thẩm Hạ Lan buồn phiền: “Có phải anh nên dạy lại con gái nhà anh rồi không? Cái tật xấu thấy ai có đồ ăn thì đi theo người ấy như vầy là không được đâu. Nhỡ đâu một ngày nào đó bị kẻ xấu dụ đi mất thì anh cứ việc ở nhà khóc đi nhé.”
Diệp Ân Tuấn nắm tay cô rồi cười nói: “Đâu phải bạ ai Nghê Nghê cũng đi theo chứ.”
“Sao mà không? Chẳng phải lần trước có một người đàn ông ở khu giải trí lấy bánh kem ra dụ dỗ nó đi theo rồi sao?”
Thẩm Hạ Lan vừa nhớ lại chuyện này là rầu rĩ.
Con bé ấy còn vô duyên vô cớ nhận ngọc bội của người ta, cô còn chưa biết phải giải quyết chuyện này thế nào nữa.
Vừa nhắc đến là Diệp Ân Tuấn nhớ lại ngay.
“Anh đã tìm người điều tra về miếng ngọc bội ấy rồi, của nhà họ Tiêu đấy.”
“Nhà họ Tiêu nào, mau trả lại cho người ta đi.”
Thẩm Hạ Lan cạn lời.
Diệp Ân Tuấn cười đáp: “Nhà họ Tiêu ở Nam thành. Thế gia trăm năm, nổi danh trong lĩnh vực âm nhạc, nhà bọn họ có vài nghệ sỹ âm nhạc rồi đó. Miếng ngọc bội đó của Tiêu Hằng, nghe nói có tài năng bẩm sinh trong âm nhạc, được nhà họ Tiêu tập trung bồi dưỡng.”
Thẩm Hạ Lan hơi sững người.
“Nhà họ Tiêu ở Nam Thành hả? Cách xa nhà mình quá.”
Diệp Ân Tuấn chợt phì cười.
“Em nghĩ đi đâu thế? Lẽ nào em thật sự cảm thấy có thể để cho Nghê Nghê nhà mình cưới Tiêu Hằng hả? Bọn con nít nói đùa mà em cũng tưởng thật? Ngày mai anh tìm người trả ngọc bội về cho nhà họ Tiêu.”