Cục Cưng Có Chiêu

Chương 1293: Chương 1293: Chương 1292




Một suy nghĩ tự nhiên lóe lên trong đầu Thẩm Hạ Lan, cô vội vàng nói: “Bây giờ chắc không điều động được người, nếu như cậu thật sự cần, tôi có thể cho cậu mượn mấy người Ám Dạ.”

“Ám Dạ?”

Tống Đình dừng lại một chút.

Rồi gật đầu nhanh chóng.

“Vâng, cảm ơn mợ chủ.”

Thẩm Hạ Lan do dự một chút rồi hỏi: “Tống Đình, cậu đi theo Diệp Ân Tuấn lâu như vậy rồi, có chuyện này tôi muốn hỏi cậu.”

“Mợ chủ cứ nói đi.”

“Lễ phục kết hôn của tôi là do ai thiết kế vậy?”

Câu nói của Thẩm Hạ Lan làm Tống Đình ngẩn người ra một lát.

“Là sếp Diệp đưa ra nước ngoài nhờ người thiết kế, có chuyện gì sao?”

“Thời gian kết hôn của tôi quá gấp gáp nhưng bộ lễ phục đó cần thời gian để thiết kế, tôi muốn hỏi…”

Tự nhiên Thẩm Hạ Lan không nói được tiếp nữa.

Cô cảm thấy mình hơi mâu thuẫn.

Mọi chuyện đã qua lâu như vậy rồi, cho dù bộ lễ phục đó là do ai thiết kế thì không phải hiện giờ cô cũng đã là bà Diệp rồi sao?

Cô cần gì phải suy nghĩ về chuyện bộ lễ phục đó là do ai thiết kế.

Nghĩ đến đây, Thẩm Hạ Lan vội vàng nói: “Thôi bỏ qua đi, cứ như vậy đi.”

“Mợ chủ.”

Tống Đình gọi Thẩm Hạ Lan lại đúng lúc.

Bàn tay của Thẩm Hạ Lan hơi ngừng lại, cô không nói gì nhưng rõ ràng là trong lòng rất căng thẳng.

“Sao vậy?”

“Bộ lễ phục đó được thiết kế cho cô.”

Câu nói của Tống Đình làm cho Thẩm Hạ Lan thẫn thờ lần nữa.

“Không phải trước khi kết hôn anh ấy không chịu gặp tôi sao?”

“Sếp Diệp nói như vậy với cô sao?”

Tống Đình cười rồi nói: “Mợ chủ, khi sếp Diệp nhìn thấy cô lần đầu tiên ở đại học đã nói rằng cô có khí chất rất tốt. Lúc đó sếp Diệp có một người đàn em học thiết kế váy cưới, vừa hay lại không tìm được mẫu nên sếp mới đưa số đo của cô cho cô ấy, bảo cô ấy thiết kế thử một bộ lễ phục xem sao, bộ đó cũng chính là bộ trong tay cô. Lúc đó người đàn em kia còn nói sếp Diệp đúng là người nhìn xa trông rộng, hiện giờ tôi nhớ cũng cảm thấy giám đốc đã yêu cô từ cái nhìn đầu tiên, chỉ là bản thân anh ấy cũng không phát hiện ra. Dù sao lúc đó Sở Anh Lạc cũng chưa thu hút được quá nhiều sự chú ý của sếp Diệp.”

Tự nhiên trái tim Thẩm Hạ Lan dâng lên một cảm giác đầy ắp và ấm nóng.

“Nhưng vì sao anh ấy lại biết được số đo của tôi?”

“Mợ chủ, cô có nhớ khi câu lạc bộ kịch nói cần may đồ, có phải bọn họ đã đo qua cho cô không? Sếp Diệp biết được số đo của cô cũng là chuyện rất bình thường. Còn một chuyện này tôi muốn nói cho cô biết.”

“Chuyện gì vậy?”

“Hôm ở bữa tiệc rượu, rượu của mợ chủ chính là do sếp Diệp đã đổi.”

Câu nói này làm đầu của Thẩm Hạ Lan nổ tung.

“Cậu nói cái gì?”

Tống Đình nói nhỏ: “Chuyện này cô đừng nói cho sếp Diệp là tôi nói cho cô biết. Lúc đó Sở Anh Lạc muốn tính kế sếp Diệp. Khi anh ấy biết được chuyện này thì bọn họ đã cho thuốc vào trong rượu. Nhưng hôm đó có quá nhiều người, muốn đổi rượu cũng không kịp nữa. Sếp Diệp nói nếu Sở Anh Lạc muốn tính kế anh ấy, nhất định chỗ rượu đã cho thuốc hẳn ở xung quanh cô ta, bảo tôi quan sát cẩn thận, đến lúc mấu chốt thì đổi ly rượu đó cho cô.”

Hai mắt Thẩm Hạ Lan mở to.

“Vì sao lại là tôi?”

“Bởi vì cô thích sếp Diệp.”

“Nhưng không phải anh ấy không thích tôi sao? Nếu so với Sở Anh Lạc, tôi còn không thích hợp làm vợ anh ấy hơn cô ta?”

Thẩm Hạ Lan nghĩ không ra chuyện này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.