Hồ Ngọc Duyên đi vào nói chuyện với Tống Dật Hiên, tìm hộ sĩ đến chăm sóc cho anh ta rồi quay người rời đi nhưng lại bị Tống Dật Hiên kéo tay lại “Sao vậy? Anh vẫn còn chuyện gì sao?”
Ánh mắt Hồ Ngọc Duyên vô cùng trong và sáng.
Tự nhiên Tống Dật Hiên cảm thấy bản thân đúng là người được ông trời thương xót, cuộc đời này có một người vợ như vậy, anh ta không còn gì mong cầu nữa.
“Em lái xe chậm một chút. Nếu như ba không đồng ý thì em cũng đừng làm quá lên.”
“Em biết rồi, em còn phải làm cô dâu của anh nữa, em biết nên làm gì mà, em đi trước đây.”
Hồ Ngọc Duyên cười tươi, nụ cười vui mừng đó kích thích mạnh đến thần kinh của Tống Dật Hiên.
Đây chính là vợ của anh ta! Là người phụ nữ sẽ sống cuộc đời còn lại với anh ta. Cô thuần khiết và tốt đẹp như vậy, khiến anh ta cảm thấy hơi xấu hổ.
Thẩm Hạ Lan từ bệnh viện về nhưng không về nhà mà đi thẳng đến sân bay.
Lam Thần và Khương Hiểu đã lên máy bay, nếu không có chuyện gì bất ngờ thì một giờ nữa sẽ đến nơi.
Bây giờ cô tới vừa hay đi đón bọn họ.
Thẩm Hạ Lan đến sân bay rồi nhưng chuyến bay của Lam Thần vẫn chưa đến.
Cô lấy điện thoại ra gọi cho Diệp Ân Tuấn nhưng máy anh lại tắt máy.
Điều này nghĩa là anh đã lên máy bay.
Cũng không biết Diệp Tranh thế nào rồi.
Thẩm Hạ Lan vô cùng lo lắng và sốt ruột nhưng lại không liên lạc được với Diệp Tranh, cảm giác này thật sự quá tồi tệ.
Nếu lần này Diệp Tranh bình an trở lại, cô nhất định sẽ không để cho thằng bé rời khỏi Hải Thành nữa.
Thẩm Hạ Lan đang trầm tư suy nghĩ thì nghe thấy loa thông báo của sân bay.
Chuyến bay của Lam Thần và Khương Hiểu đã đến nơi.
Thẩm Hạ Lan đứng lên đi ra cửa đón, từ xa đã nhìn thấy Khương Hiểu xách vali đi ra, còn Lam Thần đeo kính đen rất ngầu đi đằng sau lưng cô. Khoảng cách giữa hai người khoảng một mét. Nếu không quen biết hai người bọn họ nhất định sẽ cho rằng đó là hai người xa lạ, hai bên không quen biết nhau.
“Mợ chủ.”
Khương Hiểu hơi bất ngờ khi nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đi đón bọn họ, bước chân đi về phía cô cũng tự nhiên nhanh hơn.
Sau khi Lam Thần nhìn thấy Thẩm Hạ Lan, thái độ trong ánh mắt cũng có một chút thay đổi nhưng vì anh ta đang đeo kính râm nên mọi người không nhìn thấy.
“Mợ chủ.”
“Hai người cãi nhau sao?”
Thẩm Hạ Lan nhìn hai người bọn họ rồi hỏi.
Khương Hiểu và Lam Thần lắc đầu.
“Sao hai người lại cách nhau xa như vậy? Còn nữa Lam Thần, cậu là đàn ông sao lại không biết xách vali cho Khương Hiểu? Sao một chút Phong thái quý ông cơ bản kia mà cậu cũng không có sao?”
Khương Hiểu nhìn Thẩm Hạ Lan trách móc Lam Thần thì vội vàng nói: “Không phải đâu mợ chủ, đồ đạc của tôi cũng không có nhiều, tôi tự cầm được rồi.”
“Thế đàn ông để làm gì? Đi ra ngoài cùng đàn ông thì phải để người lao công cho mình?”
“Lão công?”
Khuôn mặt Khương Hiểu lập tức đỏ lên, cô ta liếc mắt nhìn Lam Thần, thấy khuôn mặt anh ta không chút biểu cảm, sự xấu hổ ngượng ngùng vừa dâng lên trong lòng lập tức đóng băng và vỡ tan tành.
Rõ ràng Thẩm Hạ Lan nói là chống vậy mà Khương Hiểu lại nghe thành chồng, điều này cũng đủ chứng minh Khương Hiểu có ý gì đó với Lam Thần, nhưng khúc gỗ Lam Thần này thật là… Thẩm Hạ Lan cũng lười không muốn nói gì nữa.
“Đi thôi, lên xe trước đi, về đến nơi rồi nói tiếp, một đống chuyện rắc rối đang đợi chúng ta kia kìa.”
Thẩm Hạ Lan chán ghét nói.
Lần này Lam Thần lại nghe lời, cầm vali từ tay của Khương Hiểu làm Khương Hiểu bất ngờ.
Lời của mợ chủ đúng là có tác dụng.
Khương Hiểu đau xót nghĩ như vậy trong lòng, rồi bước lên đi cùng mọi người.