Anh ta nắm chặt tay thành nắm đấm, hít sâu vào vài hơi rồi nói: “Vậy cô nhất định phải cho tôi biết là cô vẫn an toàn.”
“Yên tâm đi, tôi sẽ bảo chú tôi bảo vệ an toàn cho tôi.”
Thẩm Hạ Lan nói vậy, Lam Thần ngẩn người ra một lát, anh ta quên mất Thẩm Hạ Lan cũng là con của nhà họ Hoắc.
“Được, vậy cô nhất định phải giữ an toàn.”
Giọng Lam Thần hơi nghẹn ngào.
Trái tim của Thẩm Hạ Lan tự nhiên cảm thấy ấm áp.
“Yên tâm đi, tôi còn đợi uống rượu mừng của cậu đấy.”
Nói xong Thẩm Hạ Lan liền cúp điện thoại.
Cô không gọi điện cho chú Hoắc mà gọi trực tiếp cho An Nhiên.
Một khi Hoắc gia hành động tất cả mọi người sẽ biết được tung tích của cô, mục tiêu như vậy quá lớn.
An Nhiên rất bất ngờ khi nhận được điện thoại của Thẩm Hạ Lan, hôm nay mới cách buổi tụ tập lần trước mấy ngày, Thẩm Hạ Lan gọi điện đến không biết là có chuyện gì?
An Nhiên nhanh chóng nhấc máy.
“Hạ Lan, có chuyện gì vậy?”
“Chị dâu, có chuyện này tôi muốn nhờ anh giúp đỡ, nhưng tôi không gọi được đến quân khu nên đành nhờ cô chuyển lời giúp.”
Sau khi suy nghĩ tới lui, Thẩm Hạ Lan chỉ có thể dùng lực lượng Trạm Dực.
Hành động của bên quân sự bao giờ cũng có sức thuyết phục hơn người bình thường, hơn nữa cũng không ai dám ngăn cản người của quân đội.
An Nhiên vội vàng nói: “Chị nói đi.”
“Tôi muốn nhờ anh ấy cử một nhóm người đến sân bay làm nhiệm vụ. Tôi biết làm như vậy không hay lắm, thậm chí còn vi phạm kỷ luật, nhưng tôi cũng không còn cách nào khác…”
“Vừa hay tôi phải ra sân bay để đón một tên tội phạm bị dẫn độ về nước. Cô có chuyện gì muốn nhờ tôi giúp thì nói đi, việc này tôi tiện thể làm được nên không vi phạm kỷ luật. Nếu phái riêng người cho cô thì không được.”
Không biết Trạm Dực đã nhận điện thoại từ lúc nào.
Thẩm Hạ Lan không ngờ Trạm Dực sẽ nghe điện thoại, cô ngẩn người một lát, nhưng đây đúng là một kết quả tốt.
“Cảm ơn anh cả.”
Thẩm Hạ Lan nói cho Trạm Dực suy nghĩ của mình.
Trạm Dực suy tư một lát rồi nói: “Tôi sẽ cho nhân viên liên lạc qua đó trước, đem cho cô một bộ quân phục. Sau đó cô sẽ đứng lẫn vào đội của tôi, tôi đưa cô về quân khu.”
“Cảm ơn anh.”
Thẩm Hạ Lan cúp điện thoại xong rồi thở dài một hơi.
Khi nói chuyện với Trạm Dực cô vẫn cảm thấy áp lực, cô thực sự ngưỡng mộ An Nhiên vì sống chung được dưới một mái nhà với Trạm Dực.
Chiếc xe taxi nhanh chóng đến sân bay.
Thẩm Hạ Lan cải trang một chút rồi xuống xe, cô cầm tấm thẻ hội viên mượn được từ chỗ của Tiêu Niệm Vi, đi thẳng đến phòng chờ đặc biệt của cậu Lương.
Nhìn cách sắp xếp và bài trí trong phòng, Thẩm Hạ Lan không khỏi le lưỡi.
Cậu Lương này đúng là một người theo chủ nghĩa hưởng thụ.
Thẩm Hạ Lan phát hiện còn có một hệ thống giám sát bên ngoài ở trong phòng, cô không thể không bật nó lên.
Mọi người ra vào tấp nập trong đại sảnh, nhưng Thẩm Hạ Lan vẫn nhìn ra được một số thứ.
Mấy người trông có vẻ như đang đi lại tùy tiện nhưng ánh mắt của Thẩm Hạ Lan đã nhận ra có gì đó sau lưng bọn họ, hơn nữa bước chân của những người này cũng cho thấy bọn họ đều là những người được huấn luyện đặc biệt.
Liệu những người này có phải là người của Dư Dương không?
Thẩm Hạ Lan không biết được chính xác chuyện này, nhưng để an toàn thì cô vẫn báo cảnh sát.
Ngay sau đó, cảnh sát đi vào, những người vừa nhìn đã thấy có vấn đề kia lập tức quay người bỏ chạy, nhưng cảnh sát chỉ đợi giây phút này.
“Đứng lại!”
Cảnh sát hét lên một tiếng, mấy người chạy đi tán loạn.
Đúng lúc này Thẩm Hạ Lan nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.