Cục Cưng Có Chiêu

Chương 1310: Chương 1310: Chương 1309




Lời nói của Thẩm Hạ Lan khiến Dũng có chút sững sờ.

Anh ta là cảnh vệ của ông cụ Tiêu, đương nhiên là sẽ mang theo súng, chỉ là Thẩm Hạ Lan hỏi như vậy là có ý gì?”

“Cô chủ, cô….”

“Đưa cho tôi một khẩu, tôi biết cậu có thói quen mang theo hai khẩu súng.”

Dũng do dự một lúc, nhưng vẫn đưa cho Thẩm Hạ Lan một khẩu súng.

Thẩm Hạ Lan trực tiếp nổ súng về phía ngoài.

Tiếng súng giòn giã lập tức làm náo động cả Hải Thành.

Người ở Hải Thành ngày hôm nay đều nơm nớp lo sợ, vụ cướp xe quân sự của Dư Dương vừa kết thúc không lâu, bên phía nhà cũ của nhà họ Diệp lại truyền đến tiếng súng, đương nhiên sẽ thu hút sự chú ý của mọi người.

“Mau đi xem xem là chuyện gì.”

Bên phía cảnh sát lập tức bắt tay vào hành động.

Lúc Hoắc Chấn Đình biết được Dư Dương cướp xe quân đội thì có chút hoài nghi, anh ta có nghe nói công ty của nhà họ Diệp đã cho nhân viên nghỉ việc trước, không quá yên tâm, vội vàng triệu tập một vài người nhanh chóng đi đến nhà cũ của nhà họ Diệp, chỉ là vẫn chưa đến đã nghe thấy tiếng súng vang lên ở nhà cũ nhà họ Diệp.

“Nhanh, mau qua bên đó!”

Người của nhà họ Hoắc nhanh chóng tiến vào.

Tiếng súng này của Thẩm Hạ Lan vang lên có thể nói là làm kinh động tất cả lực lượng.

Người ẩn nấp trong bóng tối hung hăng đập một cái lên vô lăng, hung dữ nói: “Tốc chiến tốc thắng, tiếng súng sẽ khiến tất cả mọi người tiến sát về phía này, đến lúc đó muốn giết chết được Thẩm Hạ Lan sẽ khó như lên trời. Không giết được Thẩm Hạ Lan, chúng ta trở về anh Phong sẽ không tha cho chúng ta.”

“Nhưng anh Mao, Thẩm Hạ Lan ở trong xe, không biết vị trí cụ thể, chúng ta cũng không làm được gì.”

Khuôn mặt tên thuộc hạ tràn đầy sự khó xử.

Anh Mao hung ác nói: “Tất cả đều bắn về phía chiếc xe quân sự kia, đã gây ra động tĩnh, thì không sợ lớn hơn một chút, thông báo với sát thủ, chỉ cần Thẩm Hạ Lan lộ đầu ra, một phát khiến cô ta toi mạng cho tôi.”

“Vâng.”

Thẩm Hạ Lan biết tiếng súng của mình sẽ đem đến cứu viện cho mình, nhưng bây giờ vẫn phải cần dựa vào chính bản thân mình.

Cô nhìn Dũng, khẽ nói: “Tôi bắn súng đã làm kinh động đến đối phương, rất có khả năng sẽ khiến bọn họ chó cùng rứt giậu. Dũng, nằm xuống, không có lệnh của tôi không được phép ra ngoài, càng không được phép ngẩng đầu lên.”

“Cô chủ, nhiệm vụ của tôi chính là bảo vệ cô.”

“Nghe lời tôi, ông ngoại tôi đã lớn tuổi rồi, cậu đi theo ông ấy lâu như vậy, mặc dù là chủ tớ nhưng thực ra lại là vào sinh ra tử. Tôi không thể để ông ngoại tôi ở cái tuổi này rồi còn phải chịu đựng nỗi đau mất đi người anh em của mình, cậu phải an toàn.”

Thẩm Hạ Lan vừa nói xong, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng súng ác liệt.

“Nằm xuống!”

Cô ấn đầu Dũng xuống, còn mình cũng nhanh chóng trốn vào gầm ghế sau.

Tiếng súng tập kích đến giống như những hạt mưa.

Dưới hoàn cảnh này cô muốn rút lui an toàn, cảm giác có chút khó khăn.

Phải làm sao bây giờ?

Đầu óc của Thẩm Hạ Lan có chút hỗn loạn.

Tiếng súng ngày càng dày, những cứu viện kia cũng phải mất một khoảng thời gian nữa mới đến được, cô nhất định phải tự cứu mình.

Thẩm Hạ Lan nhìn Dũng, trong đáy mắt cô lóe lên một tia kiên quyết.

Hạ quyết tâm không thể để Dũng xảy ra chuyện.

Thẩm Hạ Lan biết, chỉ cần mình và Dũng ở cùng với nhau, Dũng sẽ không có cơ hội thoát khỏi nguy hiểm.

Cô cắn môi dưới, trực tiếp đẩy cửa xe ra, lăn trên đất sau đó chạy ra ngoài.

“Cô chủ.”

Dũng vô cùng lo sợ hét lên một tiếng, sau đó phát hiện Thẩm Hạ Lan đã nhảy ra ngoài, vô số viên đạn bắn về phía cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.