“Tiểu nha đầu, sao con lại ở đây?”
Diệp Nghê Nghê ôm Thẩm Hạ Lan, có chút sợ hãi nói: “Mẹ, bà Hoàng bị thương rồi.”
“Chuyện gì vậy?”
Thẩm Hạ Lan đột nhiên trở nên căng thẳng.
Lam Thần thấp giọng nói: “Tôi nhận được điện thoại của cô Nghê Nghê, nói ở bên ngoài nhà má Hoàng có rất nhiều người cầm theo súng, cô ấy sợ. Tôi biết nếu như tôi đi qua rất có khả năng khiến mợ chủ gặp nguy hiểm, nhưng an nguy của cô chủ Nghê Nghê tôi cũng không thể không quản. Tôi nhớ tôi đã sắp xếp người ở bên đó bảo vệ cô chủ Nghê Nghê, nhưng lại không liên lạc được với bất kỳ ai. Vì vậy tôi để lại những người này, sau đó vội vàng đi qua. Má Hoàng vì bảo vệ cô chủ Nghê Nghê mà bị thương, tôi đã kêu người đưa bà ấy đến bệnh viện rồi.”
Mặc dù Thẩm Hạ Lan không tận mắt nhìn thấy, nhưng có thể tưởng tượng ra là tình hình gì.
Bên phía cô oanh liệt như vậy, chứ đừng nói đến bên phía má Hoàng, may mà Lam Thần đi qua bên đó.
Cô không khỏi có chút sợ hãi.
Lúc đầu cô nên đưa Nghê Nghê đến nhà họ Hoắc.
“Cảm ơn anh, Lam Thần.”
“Mợ chủ, tôi tự tiện rời khỏi cương vị, nên bị phạt.”
Lam Thần áy náy gần chết rồi.
Thẩm Hạ Lan vỗ vai anh ta nói: “Không liên quan đến anh, anh làm rất đúng, cho dù là lúc nào, nếu như tôi và bọn nhỏ cùng gặp nguy hiểm, anh nhất định phải đảm bảo an toàn cho bọn nhỏ. Tôi là người lớn, tôi có khả năng tự bảo vệ mình, nhưng bọn nhỏ không có. Vì vậy, lựa chọn lần này của anh không sai.
Nếu như Nghê Nghê xảy ra chuyện gì, là sự ân hận mà cả đời này tôi không thể bù đắp được. Dựa vào điểm này, tôi phải cảm ơn anh.”
“Mợ chủ, tôi….”
“Được rồi, điện thoại đâu?”
“Làm rơi trong lúc chiến đấu ác liệt, không tìm thấy.”
Lam Thần rất bực bội.
“Trở về mua cho anh cái khác.”
Thẩm Hạ Lan ôm Diệp Nghê Nghê lên, giọng nói dịu dàng hỏi: “Bị dọa sợ rồi đúng không?”
“Vâng, mẹ, tối nay mẹ ngủ với con có được không?”
Diệp Nghê Nghê ôm chặt lấy Thẩm Hạ Lan, cả người đều run rẩy.
Thẩm Hạ Lan rất khó chịu, ôm Diệp Nghê Nghê đi vào nhà cũ.
Trong nhà lại không có bị vỡ nát, hỏng hóc gì, nhưng Thẩm Hạ Lan lại có chút không muốn nghỉ ngơi ở đây.
Ngộ nhỡ còn con cá lọt lưới thì sao?
Vu Phong, người này thật sự không thể đoán được, nhưng muốn suy nghĩ phải đưa cô vào chỗ chết hình như chưa từng thay đổi.
Thẩm Hạ Lan đột nhiên nhớ đến điều gì đó.
“Lam Thần, mau đi xem bên phía Tử và Triệu Ninh thế nào rồi?”
“Vâng.”
Lam Thần vội vàng làm theo.
Không lâu sau, Lam Thần đã gửi thông tin đến.
“Bên phía Tử không sao, Triệu Ninh đã cai nghiện được rồi. Cô Tử đã biết chuyện Triệu Ninh bị người ta bỏ thuốc, cũng biết là Vu Linh làm. Cảm xúc của cô ấy rất kích động, đã khóc đến mức ngất đi mấy lần rồi, là Triệu Ninh vẫn luôn ở bên cạnh. Bây giờ cảm xúc về cơ bản cũng xem như đã ổn định lại. Người của Vu Phong không đến làm phiền mấy người cô Tử nữa.”
Nghe Lam Thần nói như vậy, lúc này Thẩm Hạ Lan mới thở phào nhẹ nhõm.
“Tăng thêm người đi bảo vệ bọn họ. Mặc dù Vu Phong có thể không làm hại bọn họ, nhưng cẩn thận là trên hết.”
“Vâng.”
Bận rộn một buổi tối, Thẩm Hạ Lan vừa mệt vừa kiệt sức. Mặc dù vết thương ở lưng của cô đã đóng vảy, nhưng vẫn chưa khỏi hoàn toàn, hôm nay lăn qua lăn lại như vậy, càng cảm thấy vô cùng đau đớn, nhưng Diệp Nghê Nghê đã bị dọa sợ, ôm chặt lấy cô không buông tay.”
Thẩm Hạ Lan chỉ có thể đưa Diệp Nghê Nghê đến nhà họ Hoắc.
Hoắc Chấn Phong thấy Thẩm Hạ Lan đi rồi nhưng lại quay lại, còn dẫn theo Diệp Nghê Nghê, không khỏi có chút kinh ngạc và vui mừng.
“Muốn về ở?”
“Vâng, vẫn là trở về sẽ yên tâm hơn một chút.”