Vốn cho rằng anh có thể tìm cơ hội nói chuyện với Mạc Nhiên, không nghĩ tới Thẩm Hạ Lan lại vạn dặm xa xôi tự mình trực tiếp đưa tới chỗ anh ta.
Diệp Ân Tuấn đã không biết mình nên nói cô to gan, hay nói cô ngốc nữa. Đương nhiên, chữ ‘ngốc’ này là không thể nói, dù nghĩ vậy, cũng chỉ có thể nói trong lòng mà thôi.
Anh còn chưa kịp nói gì với cô, đã nghe thấy cô tiếp tục nói: “Ông ngoại cho em và Lam Thần mỗi người một khẩu súng, đáng tiếc là không có chỗ dùng đã trực tiếp bị người ta lấy đi rồi. Sớm biết thì em nên giấu nó gần sân bay. Nếu vậy, tốt xấu gì còn có thể có thứ phòng thân.”
Lời của Thẩm Hạ Lan khiến Diệp Ân Tuấn khẽ sững sốt.
Diệp Minh Triết không biết đi tới cạnh anh từ lúc nào, cau chặt mày.
“Gần sân bay?”
Cậu dùng khẩu hình miệng hỏi Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn gật đầu.
Diệp Minh Triết lập tức chỉ huy một đội đến gần sân bay. Bản thân cậu thì ở lại, nhanh chóng mở điện thoại, tra tìm định vị cụ thể điện thoại Thẩm Hạ Lan dùng.
Mạc Nhiên nghe thấy Thẩm Hạ Lan lại nói vớ vẩn, bất giác có chút gấp gáp, cướp điện thoại đi.
“Đừng phí lời, Diệp Ân Tuấn, anh tốt nhất một mình tới đây, nếu không, tôi sẽ giết vợ anh.”
“Mạc Nhiên, người anh muốn chỉ là tôi mà thôi, cần gì liên lụy người vô tội? Anh thả vợ tôi ra, tôi để mặc anh xử lý.”
Lời Diệp Ân Tuấn chọc Mạc Nhiên cười.
“Mặc tôi xử lý? Anh dẫn theo bao nhiêu người, cho rằng tôi không biết? Phía quân đội sau lưng anh có bao nhiêu người tôi cũng rất rõ ràng. Diệp Ân Tuấn, tôi cũng đang giám thị người của anh đây. Tôi cảnh cáo anh, một mình anh, bây giờ, ngay lập tức, nhanh chóng đến đến chỗ tôi. Người của anh, người phía quân đội sau lưng anh, không được phép hành động, nếu không, tôi sẽ giết người phụ nữ anh yêu nhất ngay trước mặt anh để tuẫn táng theo chị tôi.”
Mạc Nhiên nói xong liền cúp máy.
Diệp Minh Triết nhàn nhạt nói: “Tìm thấy vị trí cụ thể rồi, con đã gửi lên điện thoại ba rồi.”
“Ba đi gặp Mạc Nhiên, nghe anh ta, người bên này không ai được hành động.”
Lời của Diệp Ân Tuấn khiến Diệp Minh Triết cau chặt mày.
“Nhưng an toàn của ba…”
“An toàn của ba không sao cả, mẹ con không thể có bất kỳ sai sót gì. Lời của mẹ vừa rồi con nghe rõ rồi chứ? Mẹ con dẫn theo người tới, nếu ba đoán không nhầm, hẳn là người ngồi trực thăng tới sau mẹ con, đang ở gần sân bay chờ đợi mệnh lệnh.”
Diệp Ân Tuấn thở dài nói: “Mẹ con bây giờ thật sự là giỏi giang nên gan cũng to, một mình xâm nhập hang hổ, dụ rắn ra khỏi hang, giao hết việc cứu viện bên ngoài và bố cục cho hai ba con mình. Cho nên nhiệm vụ lần này không thể có chút sơ sót nào.”
Diệp Minh Triết gật đầu nói: “Đã có người đến sân bay rồi, con kêu họ mang theo con dấu của mẹ, hẳn sẽ điều động được, ngoài ra, con ở hải vực gặp được Trương Linh đang hôn mê, con cho người để bà ta ở ngoài rồi. Tranh Tranh ở trong, trước khi con tới Trương Linh vừa tỉnh, bà ta nói trong tay bà ta có một đội người ngựa có thể điều động, hỏi chúng ta có dùng được không?”
Diệp Ân Tuấn khẽ khựng lại.
Trong tay Trương Linh có người sao?
Người của ai?
Người của A Khôn sao?
Nhưng A Khôn sớm đã chết rồi, đám người trong tay ông ta không phải bị bắn chết thì chính là bị bắt, Trương Linh lấy đâu ra một đội người chứ?
Diệp Ân Tuấn đang nghĩ gì, Diệp Minh Triết rất rõ ràng.
Cậu bé lắc lắc cánh tay mỏi nhừ của mình, thấp giọng nói: “Con nhớ trong tay Trương linh có con dấu hoa văn hoa Bỉ Ngạn.
“Con điều tra được gì rồi?”
“Con dấu hoa văn này có chút tương tự với quốc huy của nước T, nếu không nhìn kỹ sẽ lẫn lộn thật giả.
Con hack hệ thống trung ương của nước T, điều tra được hoa văn này là do một người phụ nữ tên Tiêu Nguyệt tạo ra, hơn nữa dùng hoa văn này để thành lập một tổ chức bí mật, gọi là tổ chức HQ.”
Diệp Ân Tuấn lập tức chau mày.