Lời của Thẩm Hạ Lan khiến khóe miệng Diệp Ân Tuấn giật giật.
Mạc Nhiên cảm thấy đầu sắp nổ tung rồi.
Thẩm Hạ Lan thật sự là con tin của mình sao?
Sao anh ta cảm thấy mình tìm một phiền phức lớn cho bản thân chứ.
“Cô câm miệng cho tôi có nghe thấy không? Từ giờ trở đi, không được phép nói chuyện nữa!”
Mạc Nhiên hét lên, súng trong tay nhắm vào đầu Thẩm Hạ Lan có chút đau.
“Ồn chết được!”
Thẩm Hạ Lan bỗng xoay người, tay áo bỗng trượt ra ống tiêm.
Cô tranh thủ lúc Mạc Nhiên cau mày, giơ kim tiêm đâm lên cổ anh ta.
Diệp Ân Tuấn thấy vậy, vội giơ tay, làm hành động thủ thế.
Thoáng chốc, bốn phương tám hướng xông ra đám người, bao vây người của Mạc Nhiên lại.
Thân thể Mạc Nhiên lắc lư, có chút không cam lòng muốn nả súng vào Thẩm Hạ Lan, lại bị cô nhấc chân đá bay.
“Thật sự ồn chết mất! Mau ngủ một giấc đi. Mệt chết tôi rồi, vì để anh lơi lỏng cảnh giác, miệng tôi cũng sắp nói khô rồi. Anh còn không cho tôi cơ hội, bản thân tôi cũng sắp điên rồi.”
Thẩm Hạ Lan trực tiếp đá Mạc Nhiên ra.
Thuộc hạ anh ta còn muốn giãy giụa cướp anh ta, lại nhìn thấy đám người từ ngoài xông vào nhanh chóng ra tay với họ.
Để bảo vệ mình, họ chỉ có thể phản kháng.
Thẩm Hạ Lan xoay người liền bị Diệp Ân Tuấn ôm chặt vào lòng.
Thân thể anh khẽ run rẩy, giọng nói cũng có chút khàn khàn.
“Em thật sự là thiếu đòn. Nơi nguy hiểm như vậy, hành động nguy hiểm như vậy, em lại một mình vào hang hổ dụ rắn ra khỏi hang, em điên rồi sao? Em có biết anh lo lắng cho em cỡ nào không?”
Lời của Diệp Ân Tuấn vừa nói ra, Thẩm Hạ Lan liền nhón đầu ngón chân ôm lấy cổ anh, bờ môi ấm áp lập tức chặn lại đôi môi mỏng khẽ lạnh của anh.
Cánh tay Diệp Ân Tuấn lập tức siết chặt.
Mưa bom lửa đạn bên cạnh cũng tốt, quyền đấm cước đá cũng vậy, đối với anh mà nói đều không sao cả. Tất cả cảm quan, tất cả tế bào của anh đều đang kêu gào, nhảy nhót, kích động bởi người phụ nữ Thẩm Hạ Lan này, Thẩm Hạ Lan cảm thấy xương cốt mình sắp bị Diệp Ân Tuấn bóp nát rồi.
Xem ra người đàn ông này đã thật sự sợ hãi.
Sao cô có thể không chút chuẩn bị mà đến đây chứ?
Một lần đơn độc xông vào là ngây thơ, lần thứ ba lần thứ tư còn như vậy thì chính là thật sự ngu ngốc rồi.
Huống chi nơi này loạn như vậy, dù cô không dẫn theo người của Ám Dạ tới, cũng sẽ dẫn theo người của ông cụ Tiêu và nhà họ Hoắc tới.
Nhưng Diệp Ân Tuấn để ý cô như vậy, Thẩm Hạ Lan vẫn rất vui mừng.
Cho tới khi không khí trong lồng ngực sắp bị rút cạn, Thẩm Hạ Lan mới giãy giụa đẩy anh ra.
Cô thở hổn hển, khuôn mặt đỏ như quả anh đào chín mọng, quyến rũ nói không ra lời, thậm chí mặt mày mê ly và yêu kiều sau khi động tình.
Diệp Ân Tuấn thật sự hận không thể giấu cô đi, không cho người khác nhìn thấy sự xinh đẹp của cô.
“Đi, chúng ta đi tìm Minh Triết!”
Lời của Diệp Ân Tuấn vừa dứt, lập tức ôm ngang Thẩm Hạ Lan lên liền nhấc chân đi ra ngoài.
Chính vào lúc này, tiếng súng ‘pằng’ một tiếng, trực tiếp từ phía sau sượt qua da đầu anh.
“Phụt”, chất lỏng ấm áp lập tức bắn ra, bắn tới trên mặt Thẩm Hạ Lan.
Là máu!
Nóng hổi!
Thân thể Thẩm Hạ Lan khẽ cứng ngắc, cô nhìn ra phía sau Diệp Ân Tuấn, một phần tử khủng bố cách anh chỉ vài centimet, lúc này chậm rãi ngã xuống đất.
Máu tươi từ huyệt thái dương của anh ta phun ra, nhanh chóng lan rộng trên mặt đất.
Thẩm Hạ Lan lần đầu tiên đối diện với tử vọng ở cự ly gần như vậy, cô bất giác bị dọa sợ.