Diệp Ân Tuấn sủng nịch mà nhìn Thẩm Hạ Lan, hai tay nhẹ nhàng vòng qua eo cô.
Thẩm Hạ Lan thuận thế ngã vào lòng anh, mỉm cười có chút xảo quyệt.
“Hình như em đã nói qua trước mặt Mạc Nhiên rồi, anh vẫn nợ em một lần tỏ tình.”
“Đừng làm loạn.”
Sắc mặt Diệp Ân Tuấn lập tức có chút cứng đờ.
Bảo anh mặc đồ con gái đứng ở đây tỏ tình với cô?
Giết anh đi.
Nơi đóng quân này có rất nhiều người từng là chiến hữu của anh, là cấp dưới của anh. Để bọn họ nhìn thấy mình mặc đồ con gái tỏ tình với Thẩm Hạ Lan, thì danh hiệu nhất thế anh hùng không phải sẽ bị huỷ sao?
Nhưng Thẩm Hạ Lan không chịu.
“Sao? Anh muốn quỵt nợ à?”
“Không có, nhưng chúng ta có thể đợi khi về không?”
Diệp Ân Tuấn có chút bất lực mà tranh thủ lợi ích cuối cùng của mình.
Nhưng Thẩm Hạ Lan lắc đầu cười nói: “Không! Em muốn anh ở đây! Anh xấu hổ gì chứ? Lúc đó là tự anh nói mà. Hơn nữa chỗ này là Nam Phi, cũng đâu có ai biết anh là tổng giám đốc Diệp Ân Tuấn của Quốc Tế Hoàn Trí đâu, anh sợ mất mặt gì chứ?”
Diệp Ân Tuấn u uất chết đi được.
Chỗ này không ai biết anh là tổng giám đốc Diệp Ân Tuấn của Quốc Tế Hoàn Trí, nhưng rất nhiều người biết anh là Thủ trưởng Diệp OK?
Thật đúng là mất mặt.
Cầu xin bà xã đại nhân tha cho!
Thẩm Hạ Lan thấy vẻ mặt uỷ khuất của Diệp Ân Tuấn, thì không khỏi chu miệng nói: “Sao? Diệp đại tổng giám đốc định nói lời không giữ lấy lời sao?”
“Không phải, anh chỉ là….”
“Em biết anh không yêu em nữa, bây giờ em già nua rồi, không còn non nẻ như cô gái trẻ nữa, cũng không có y thuật như Mạc Tịch gì đó, chịu hy sinh vì anh nữa, anh chắc chắn là hối hận vì lấy em rồi đúng không? Không sao, anh chỉ cần nói một tiếng, em bảo đảm sẽ dành chỗ cho anh và cô gái trẻ?”
Diệp Ân Tuấn cảm thấy Thẩm Hạ Lan càng nói thì mình như càng trở thành người tội ác tày trời rồi vậy.
Hết cách, anh chỉ có thể dùng đôi môi mỏng chặn miệng của Thẩm Hạ Lan lại, trong lòng thở dài, số lần bà xã đòi được vỗ về gần đây có hơi nhiều rồi nha. Rốt cuộc là khi nào mình mới có thể lấy lại khí thế đây?
Hôm khác phải hỏi Tô Nam.
Cứ như vậy, anh thật sự chịu không nổi rồi.
Thẩm Hạ Lan bị anh hôn có chút si mê, nhất thời quên mất vấn đề khi nãy luôn rồi.
Diệp Ân Tuấn nhìn ánh mắt mê li của cô, không khỏi khẽ nhướng môi.
Anh bế ngang Thẩm Hạ Lan lên, bế cô vào bên trong đồn đóng quân.
Vợ chồng già với nhau rồi, làm chút gì đó cũng nên đóng cửa lại không phải sao? Cái này mà để mấy em lính trẻ nhìn thấy, thì há không phải sẽ dậy thì sao?
Diệp Ân Tuấn cảm thấy mình nghĩ như vậy rất có lý.
Thẩm Hạ Lan bị ném lên giường, mới phản ứng lại.
Cô oan ức mà nói: “Em biết anh không yêu em nữa, biết rõ em bị thương mà còn ném em.”
Diệp Ân Tuấn trực tiếp cạn lời.
Anh ném có kỹ thuật OK, hơn nữa, chiếc giường này anh cho người trải ba lớp chăn ở bên dưới, sao có thể làm đau cô?
“Bị thương rồi đúng không? Nào, để anh xem.”
Diệp Ân Tuấn trực tiếp sắn tay áo lên, khiến Thẩm Hạ Lan hoảng sợ nhảy thót lên.
“Anh làm gì?”
“Không phải bị thương sao? Ông xã xem giúp em, thổi thổi giúp em, nếu không được nữa thì còn có thể nhấc bổng em cao lên, hoàn toàn làm hài lòng nhu cầu tâm lý của tiểu công chúa em.”
Diệp Ân Tuấn nói xong thì đi về phía Thẩm Hạ Lan.