Thẩm Hạ Lan nói chuyện rất không khách sáo.
Lần này Mạc Nhiên không phản bác nữa.
“Thắng làm vua thua làm giặc, cô thích nói gì thì nói, tôi chỉ hơi không phục rằng tôi có thể thua trong tay người phụ nữ nhỏ như cô. Nhưng cũng chả sao, cho dù tôi có bị dẫn về nước, bị phán quyết thì đã sao?
Tôi chỉ không tin chị gái tôi trong lòng cô không có chỗ nào khiến cô phản cảm.”
Thẩm Hạ Lan lập tức cười nói.
“Xin lỗi, tôi thực sự không có. Tôi bây giờ là vợ của Diệp Ân Tuấn, được pháp luật công nhận và nhà nước đã công nhận bà Diệp, tôi còn đi tranh với một người chết gì nữa? Càng huống hồ tôi còn phải cảm ơn Mạc Tịch, nếu như không phải vì cô ta, thì Ân Tuấn bây giờ cũng không thể lành lặn đứng trước mặt tôi như vậy. Cho nên coi như hồi báo cho ân tình của chị gái anh, tôi khuyên anh một câu, thẳng thắn tự thú, đừng khiến chị gái anh chết không nhắm mắt.”
Thẩm Hạ Lan nói xong quay người đi.
Cô đã nói tất cả những gì cô nên và có thể nói, còn Mạc Nhiên muốn làm gì thì cô không thể quyết định, cũng chả quan tâm nữa.
“Đợi đã.”
Khi Thẩm Hạ Lan chuẩn bị rời đi, Mạc Nhiên kêu cô lại.
“Còn gì nữa?”
Mạc Nhiên nhìn dáng vẻ lãnh đạm của Thẩm Hạ Lan, đột nhiên có chút cáu kỉnh.
“Cô đã sắp xếp và chuẩn bị những thứ này trước khi đến Nam Phi?”
“Chứ sao? Tôi là một người ngốc nghếch vượt đường ngàn dặm đâm đầu đến giúp anh đối phó người đàn ông của tôi sao? Anh thấy tôi giống một đứa không có não lắm à?”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy Mạc Nhiên đúng là có vấn đề về trí tuệ, cô rất thắc mắc, người như vậy sao có thể trở thành lão đại của mấy phần tử khủng bố đó.
Mạc Nhiên cười mỉa mai một tiếng nói: “Tôi là một đứa ngu ngốc, tôi vậy mà lại cảm thấy cô là một phụ nữ bình thường, nhưng vợ của Diệp Ân Tuấn sao có thể bình thường được?”
“Lời này tôi coi như anh đang khen tôi, cảm ơn nha. Đi đường mạnh giỏi.”
Thẩm Hạ Lan vẫy tay với Mạc Nhiên.
Khoé miệng Mạc Nhiên lại giựt giựt Đi đường mạnh giỏi?
Người phụ nữ này đúng thật là dám nói.
Nhưng chắc là sau khi bị dẫn về nước lần này, mình thật sự phải xuống dưới gặp chị gái rồi nhỉ?
Nhìn lại những việc làm và hành động của mình trong những năm qua, chợt thấy sự tổng kết của Thẩm Hạ Lan rất đúng.
Anh ta chỉ dùng cái chết của Mạc Tịch như một cái cớ để thả mình vào con đường một đi không trở lại.
Hai mươi mấy năm ngắn ngủi, anh ta sắp đi đến hồi kết, nhưng chợt thấy cuộc đời mình dường như chẳng có để lại thứ gì cả.
Anh ta thậm chí còn chưa có một tình yêu tử tế.
Trong đầu Mạc Nhiên không khỏi nghĩ đến bóng ảnh của Thẩm Hạ Lan.
Cô tuỳ hứng như vậy, tiêu sái phóng khoáng như vậy, lại yêu Diệp Ân Tuấn như vậy.
Nếu cuộc đời này có một phụ nữ như vậy yêu mình, có phải anh ta cũng sẽ chọn an nhàn không?
Mạc Nhiên không biết, và cũng không có cơ hội để biết nữa.
Đã làm sai thì phải trả giá, đây là quy tắc của người lớn, anh ta thua rồi, thua một cách thảm bại, nhưng đột nhiên không còn bất kỳ oán niệm gì nữa, thậm chí còn dấy lên một cảm xúc không thể giải thích được đối với Thẩm Hạ Lan.
Mạc Nhiên không khỏi cười khổ.
“Nói với Thẩm Hạ Lan, kêu cô ta cẩn thận người bên cạnh mình.”
Điều mà Mạc Nhiên có thể làm, chỉ có những cái này thôi.
Mong kiếp sau mình có thể làm người tốt, tìm được một cô gái bình thường, có một cuộc tình không kinh thiên động địa, rồi kết hôn sinh con, an nhàn đến già.
Anh ta từ từ nhắm mắt lại.
Thẩm Hạ Lan không có đi xa, lời của Mạc Nhiên nói cô nghe vô cùng rõ ràng.
Cẩn thận người bên cạnh?
Ai?
Bên cạnh cô còn có ai cần phải cẩn thận nữa?