Cục Cưng Có Chiêu

Chương 1377: Chương 1377: Chương 1376




Giọng nói của Lương Thiệu Cảnh có chút lười biếng, có vẻ như là mới tỉnh ngủ.

Diệp Ân Tuấn dừng lại một chút rồi hỏi: “Cậu và Tiêu Niệm Vi đón lễ giáng sinh như thế nào vậy?”

“Lễ giáng sinh đó là cái quái gì thế?”

Lương Thiệu Cảnh duỗi cái lưng mệt mỏi, vừa mới hỏi liền để Diệp Ân Tuấn lập tức hiểu ngay, mình đã gọi điện thoại tìm nhầm người rồi.

“Không có chuyện gì, cậu ngủ tiếp đi.”

Nói xong, anh muốn cúp điện thoại.

Lương Thiệu Cảnh lại thấp giọng nói: “Anh hai, không phải là anh muốn đón lễ giáng sinh với chị dâu đó chứ?”

“Ừ.”

Diệp Ân Tuấn đột nhiên cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Anh với Thẩm Hạ Lan đã kết hôn tám năm, đây là lần thứ nhất đón lễ giáng sinh.

Lương Thiệu Cảnh ngáp một cái rồi nói: “Phụ nữ mà, đều thích những chuyện bất ngờ, nếu như anh làm giống như người khác tặng hoa tặng bong bóng gì đó thì kém lắm.”

Nghe thấy Lương Thiệu Cảnh nói như vậy, Diệp Ân Tuấn vô thức gật đầu.

Có đúng không.

Đứng đó giống như là một kẻ ngốc, cảm thấy giống như là người đang bán bong bóng. . Truyện Quân Sự

Lương Thiệu Cảnh thấy Diệp Ân Tuấn không nói chuyện liền biết là anh đã đồng ý với mình.

Thân thể có chút đau nhức.

Không hiểu sao lại bị Tiêu Niệm Vi bắt đi học lái máy bay, anh ta cũng say luôn rồi, điều buồn bực nhất đó chính là mình lại thật sự đến.

Ngày hôm nay qua đi, cả người như muốn nứt ra từng mảnh.

Lương Thiệu Cảnh lắc lắc bả vai đau nhức, suy nghĩ rồi lại nói: “Nếu không thì anh mặc quần áo ông già noel rồi cầu hôn với chị ấy đi, phụ nữ đều thích mấy cảnh tượng này, chắc chắn sẽ cảm động.”

Khóe miệng của Diệp Ân Tuấn co rút.

“Cậu xác định là cái này tốt hơn so với việc cầm hoa với bong bóng hả?”

“Đương nhiên rồi, anh mặc quần áo ông già noel và đeo mặt nạ, ai nhìn ra được anh là ai cơ chứ? Dù sao thì so với việc anh đứng đó bị người ta ngắm nhìn vẫn tốt hơn rất nhiều, anh hai, bộ dạng mặc đồ nữ của anh vừa mới được lên trên bản tin nóng, anh cũng đừng để hình ảnh mình bán hoa bán bong bóng lên trên trang đầu nữa có được không?”

Trong giọng nói của Lương Thiệu Cảnh mang theo ý cười.

Nam giả nữ.

Đúng là không ngờ tới Diệp Ân Tuấn sẽ hi sinh lớn như thế.

Hiển nhiên là Diệp Ân Tuấn đã nghe thấy ý cười của Lương Thiệu Cảnh, khóe môi của anh hơi nâng lên.

“Tôi cảm thấy cậu cũng có thể lên tin nóng đó.”

“Cái gì?”

Diệp Ân Tuấn nói xong thì trực tiếp cúp điện thoại.

Giả làm ông già noel hả?

Anh không khỏi rùng mình một cái.

Lúc Diệp Ân Tuấn đi xuống lầu, Thẩm Hạ Lan vẫn còn đang xem tivi, thỉnh thoảng cười vài tiếng.

Cuộc sống ấm áp yên tĩnh như thế này làm đáy lòng của Diệp Ân Tuấn bình tĩnh và yên bình không ít.

Anh đi đến, Thẩm Hạ Lan tự động cuộn người ở trong ngực của anh.

“Xử lý xong rồi?”

“Ừ, nhưng mà bị người ta chê cười.”

Diệp Ân Tuấn buồn bực mở miệng.

Thẩm Hạ Lan bất ngờ.

“Chê cười ai vậy?”

Cô quay đầu lại nhìn dáng vẻ sầu não ấm ức của Diệp Ân Tuấn, không khỏi tức giận.

Ai mà lại không có mắt lại chọc Diệp Ân Tuấn phải nhíu lông mày vào ngày sinh nhật của anh?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.