Không biết tại sao cô lại nhớ tới Dương Tân.
Tống Đình nói là hiện tại Dương Tân vẫn chỉ huy người của Ám Dạ canh gác ở bên kia.
Ánh mắt của Thẩm Hạ Lan buông lỏng, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Qua một hồi lâu, rốt cuộc âm thanh ở bên trong cũng đã dần dần yếu đi, sau đó, một người đầy máu được người ta đưa ra ngoài.
“Chị dâu, trực tiếp ném xuống biển, hay là…”
“Đưa đến bệnh viện để cho người ta chữa trị, về phần kết quả như thế nào, cứ xem số phận của cậu ta.”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan làm Lưu Nhiên hơi kinh ngạc.
Đã như vậy, thế thì chấp hành gia pháp như thế này để làm cái gì?
Nhưng mà anh ta không phải là người của Ám Dạ, đương nhiên không hỏi gì về quy định.
Trương Vũ được người ta mang đi.
Thẩm Hạ Lan nhìn bầu trời xa xa âm u, hình như là tuyết sắp rơi rồi.
Cô đã từng rất thích tuyết, nhưng mà ngày hôm nay lại thấy bực bội và khó chịu.
Diệp Tử à.
Bởi vì Diệp Ân Tuấn mà cô đã bỏ qua cho cô ta một lần, nhưng mà người phụ nữ này thật sự không biết suy nghĩ, không biết biết ơn.
Thậm chí còn bởi vì cái chết của Vu Linh mà cô ta không thèm quan tâm đến tình cảm anh em với Diệp Ân Tuấn, đi thẳng đến bước này.
Cô ta muốn làm cái gì?
Thẩm Hạ Lan cũng không biết, nhưng mà bởi vì cô ta làm như vậy mà đã làm tổn thương Diệp Ân Tuấn, là một người đàn ông khỏe mạnh lại sốt cao không lùi cả một đêm, quả thật không thể tha thứ.
Trong đôi mắt của cô xẹt qua một tia tức giận.
“Diệp Tử đang ở đâu?”
“Đang ở trong một khách sạn cách đây không xa, cô ta dùng tên giả, đã bị chúng tôi theo dõi rồi.”
Lời nói của Lưu Nhiên làm Thẩm Hạ Lan hơi nhíu mày.
“Chúng ta đi qua đó thăm cô em chồng này một chút đi.”
Thẩm Hạ Lan nói vậy, Lưu Nhiên đứng hình.
“Anh Tuấn có biết không?”
“Anh hi vọng anh ấy làm như thế nào? Đó là em gái ruột của anh ấy, anh còn trông cậy tự tay anh ấy xử lí cô ta hả? Có một số việc, anh ấy không thể làm, tôi thì có thể.”
Trong mắt của Thẩm Hạ Lan lướt qua một tia vô tình.
Lưu Nhiên trầm mặc.
Đương nhiên là anh ta biết lập trường của Diệp Ân Tuấn.
Mặc dù Diệp Ân Tuấn rất cường thế, nhưng mà anh chỉ còn lại có một người thân.
Thẩm Hạ Lan lên xe, Lưu Nhiên cũng lên xe.
Xe chạy đến khách sạn ở cách đó không xa thì dừng lại.
Thẩm Hạ Lan kéo chặt cổ áo, cảm thấy ngày hôm nay có chút lạnh.
Nhanh chóng xử lý xong mọi chuyện, cô với Diệp Ân Tuấn còn phải đón giáng sinh.
Thẩm Hạ Lan đẩy cửa bước xuống xe, ở bên ngoài có hai người áo đen đang đứng đó.