Ánh mắt của Diệp Ân Tuấn hơi tối xuống.
Anh thật sự không muốn để Thẩm Hạ Lan biết những thủ đoạn dơ bẩn như thế này trong cung đình, nhưng mà người đó là Tiêu Nguyệt, là dì cả của Thẩm Hạ Lan, là con gái nhà họ Tiêu, cho nên anh không thể không để Thẩm Hạ Lan biết những chuyện quanh quẩn ở trong này.
Thẩm Hạ Lan nhíu mày, ấn tượng tốt đối với Tiêu Nguyệt vừa mới xuất hiện được một chút, bây giờ lập tức bị đánh tan.
“Nói như vậy, Tiêu Nguyệt làm ra tất cả cũng là vì để Phương Nguyên thượng vị?”
“Xem là như thế đi.”
“Vì để con trai của mình thượng vị, lại tình nguyện không quan tâm đến hạnh phúc của con trai, như thế này còn được xem là mẹ?”
Cảm xúc của Thẩm Hạ Lan có chút kích động.
Diệp Ân Tuấn cầm lấy tay của cô rồi nói: “Hạ Lan, có một số người có một số việc mà chúng ta không thể biết, cũng không hiểu rõ lợi hại trong đó, cho nên em không cần phải vì Phương Nguyên mà bênh vực kẻ yếu, càng không nên cảm thấy Tiêu Nguyệt tàn khốc. Dù sao thì chúng ta không phải là Tiêu Nguyệt, không trải qua những chuyện mà bà ta đã gặp phải, đương nhiên không biết bà ta làm như vậy là có dụng ý gì. Chỉ cần bà ta không có ý hại em, tính toán em là được rồi, những cái khác, chúng ta cứ làm theo khả năng là được.”
Thẩm Hạ Lan lập tức nhớ đến thân thế của Tiêu Nguyệt.
Một người vừa mới ra đời không bao lâu thì đã bị phần tử khủng bố bắt cóc, đồng thời thiếu chút nữa còn bị bắn chết, cuộc đời sau đó của một cô gái bị bắt cóc chắc chắn là không tầm thường.
Trôi qua nhiều năm như thế, không có ai biết bà ta trải qua cái gì và chịu đựng cái gì, trong bầu không khí quỷ dị ở cung điện, e là ve sầu thoát xác cũng là cách làm bất đắc dĩ.
Suy nghĩ của Thẩm Hạ Lan đột nhiên có chút phức tạp, không biết nên đánh giá Tiêu Nguyệt như thế nào, giống như Diệp Ân Tuấn đã nói cô không phải là Tiêu Nguyệt, không có quyền lợi khoa tay múa chân với hành động của Tiêu Nguyệt.
Nhưng mà từ góc độ của người nhà mà suy xét, Tiêu Nguyệt đối với cô cũng khá tốt, Thẩm Hạ Lan không phủ nhận điểm này.
“Được rồi, vậy trước tiên cứ đi một bước rồi nhìn một bước thôi.”
Nghe Thẩm Hạ Lan nói vậy, Diệp Ân Tuấn thở phào một hơi, anh chỉ sợ là cô vợ nhỏ của mình để tâm vào chuyện vụn vặt rồi không bước ra được.
“Có buồn ngủ không? Ngủ một chút nữa nha, đến Hải Thành anh sẽ gọi em.”
Diệp Ân Tuấn nhìn thấy tinh thần của Thẩm Hạ Lan vẫn còn có chút uể oải, không khỏi đau lòng.
Thẩm Hạ Lan dựa ở trên vai của anh, thấp giọng nói: “Thật đáng tiếc, em còn dự định trở về Tuấn Lang Đào Nguyên Cư xem một chút.”
“Lần sau đi, dù sao cũng chạy không được.”
Giọng nói của Diệp Ân Tuấn vô cùng dịu dàng.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy hai mắt của mình không thể mở ra nổi.
Đầu của cô nặng nề, mơ mơ màng màng nói: “Hình như là em nhớ tới một chuyện.”