Bây giờ Lưu Mai gọi điện thoại cho anh ta còn hẹn gặp mặt ở đây, thế mà Tống Dật Hiên lại không nói với cô một lời nào.
Mặc dù biết mình với anh ta không phải là đến với nhau vì tình yêu, nhưng mà Hồ Ngọc Duyên vẫn vô cùng đau lòng.
Giọng nói của Tống Dật Hiên mang theo một tia trào phúng.
“Tôi có khỏe hay không, bà không có mắt à? Không nhìn thấy?”
Lời nói này làm Lưu Mai sững người một lúc.
Trong trí nhớ của bà ta, cho đến bây giờ Tống Dật Hiên chưa từng nói chuyện với mình như thế, giọng điệu nói chuyện giống với Tống Hải Đình, tại sao lại dùng ở trên người của bà ta vậy chứ?
Lưu Mai nhíu mày một chút rồi nói: “Dật Hiên, con có thái độ gì vậy?”
“Bà muốn tôi có thái độ gì với bà? Một quân cờ mà ngay cả việc sinh ra cũng bị mẹ mình lên kế hoạch, đây bà muốn tôi dùng thái độ như thế nào để nói chuyện với bà? Che chở bảo vệ cho bà giống như trước kia, mẹ hiền con hiếu? Bà không cảm thấy quá dối trá à?”
Tống Dật Hiên cười lạnh, tự giễu.
Rốt cuộc sắc mặt của Lưu Mai cũng đã trầm xuống.
“Vì một đứa Thẩm Hạ Lan mà con lại đối với mẹ ruột của mình như thế, ba của con dạy con như vậy à?”
“Tôi nghĩ chắc có lẽ là trí nhớ của bà đã xuất hiện sai lầm rồi, Tống Hải Đình dạy dỗ tôi? Bà cảm thấy có khả năng không? Qua nhiều năm như thế, tôi cho rằng bà mới chính là sự ấm áp của tôi, nhưng mà tôi không ngờ tới bà lại cho tôi một dao chí mạng, bây giờ nói những cái này không có ý nghĩa gì hết. Bà tìm tôi có chuyện gì, nói nhanh đi.”
Giọng nói của Tống Dật Hiên lạnh nhạt, nghe không ra cảm xúc.
Lưu Mai còn muốn dạy dỗ Tống Dật Hiên một phen, nhưng mà nhìn bộ dạng hiện tại của anh ta, cho nên không nói nữa.
Bà ta bình tĩnh một chút rồi nói: “Nghe nói là con sắp kết hôn, đối tượng là con gái nhà họ Hồ, là nhà họ Hồ đế vương trên biển?”
Ánh mắt của Tống Dật Hiên híp lại một chút, lập tức châm chọc.
“Sao vậy, bà lại muốn có được thứ gì đó từ nhà họ Hồ à, hay là cảm thấy để cho con của bà làm con rể đến nhà rồi nhà họ Hồ sẽ cho bà chút gì đó?”
“Con nói cái gì vậy.”
Lưu Mai phịch một tiếng đẩy ngã chén trà.
Trước kia, lúc bà ta giả điên cũng ném đồ như thế này, lúc đó Tống Dật Hiên cảm thấy bà ta rất đáng thương, chỉ cần không làm tổn thương tới mình thì sao cũng được. Bây giờ Lưu Mai tiếp tục ném đồ, Tống Dật Hiên lại cảm thấy vô cùng châm chọc.
“Sao vậy, tôi nói trúng tim đen của bà rồi à, bà lợi dụng tôi xong lại muốn đến lợi dụng vợ tôi, ai cho bà thể diện để bà cảm thấy tất cả chuyện này đều là lẽ đương nhiên? Tôi là do bà sinh ra, bà lợi dụng tôi thì cũng được đi, nhưng mà Ngọc Duyên không phải là con gái của bà, bà không có quyền đó, cũng không có tư cách có ý đồ với cô ấy, một đồng tiền cũng không được!”
Lời nói này của Tống Dật Hiên đã hoàn toàn chọc giận Lưu Mai, lại làm cho ánh mắt của Hồ Ngọc Duyên nổi lên một tầng hơi nước.
Anh ấy lại bảo vệ mình như thế.
Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn cũng thở phào một hơi.
Cũng may là cái tên khốn nạn Tống Dật Hiên này vẫn còn có chút đầu óc, vẫn biết yêu thương vợ mình, nếu không thì cứ chờ một lát nữa xem cô sẽ xử lý anh ta như thế nào.
Lưu Mai tức giận đến nỗi lồng ngực phập phồng, thiếu chút nữa là tắt nghẽn cơ tim.
Bà ta trừng Tống Dật Hiên, lại phát hiện đứa con trai này có chút khác thường.