Vừa nghĩ tới Dư Khinh Hồng, Diệp Ân Tuấn lập tức nở nụ cười.
Có thể để cho ông cụ Tiêu giày vò Dư Khinh Hồng, đây cũng coi như là một suy nghĩ kỳ quái của Thẩm Hạ Lan.
“À đúng rồi, ở bên phía Mike…”
“Anh ta không có chuyện gì đâu, anh đã liên lạc với anh ta rồi, biết được chuyện đó là do Dư Khinh Hồng đã làm, Mike đã hoàn toàn tuyệt vọng, anh ta đã về nước, anh ta không muốn biết kết cục của Dư Khinh Hồng. Trong nhà đã quyết định hôn sự cho anh ta, trước kia anh ta vô cùng kháng cự, bây giờ nói là muốn trở về xem mắt, nếu như cảm thấy tốt thì sẽ thử hẹn hò, chắc có lẽ là không bao lâu nữa sẽ kết hôn.”
Câu nói cuối cùng của Diệp Ân Tuấn đã để Thẩm Hạ Lan yên lòng.
“Như vậy cũng tốt, em sợ bởi vì chuyện của Dư Khinh Hồng mà làm tình cảm anh em giữa anh và Mike bị lạnh nhạt.”
“Sao có thể, Mike không phải là người như vậy.”
Diệp Ân Tuấn nghe thấy Thẩm Hạ Lan đang nói cái này, anh không thể nhịn cười.
Sau khi hai người lên xe thì rời khỏi sân bay, đi đến nhà hàng gần đó ăn chút gì đó.
Thẩm Hạ Lan nghỉ ngơi tốt, mắt của Diệp Ân Tuấn thì có quầng thâm.
Lần này đi ra ngoài đúng là không gặp nguy hiểm, nhưng mà cũng đủ mệt mỏi.
Thẩm Hạ Lan đau lòng nói: “Anh trở về nghỉ ngơi đi, Trương Linh nói là bà ấy muốn xem sách cổ, anh cảm thấy như thế nào?”
Diệp Ân Tuấn suy nghĩ một chút rồi nói: “Cũng được, trước hết anh để Tống Đình xuất bản ra một bản đưa cho Tô Nam, mặc dù là đồ của nhà họ Trương, nhưng mà nếu như thím Trương đã đưa chiếc nhẫn cho Minh Triết, vậy thì Minh Triết có quyền quản lý quyển sách cổ này, anh cảm thấy đều học y, đưa cho vợ chồng Tô Nam xem thử, nói không chừng sẽ có kết quả không tưởng.”
“Em cũng có ý này.”
Sau khi Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn trở về, Tống Đình được phái đi làm chuyện này.
Trương Linh vẫn còn đang ở nước T, tạm thời không gấp gáp trở về, cho nên vẫn còn có thời gian để làm ra một bản.
Hai người trở về nhà tổ nhà họ Diệp, Diệp Ân Tuấn tắm rửa một cái rồi liền đi ngủ.
Thẩm Hạ Lan không ngủ được, thấy Diệp Tranh không có ở trong nhà, Diệp Minh Triết cũng không có ở đây, cô không khỏi có chút buồn bực.
“Má Hoàng, bọn nhỏ đâu rồi?”
“Cậu chủ Diệp Tranh với cậu chủ Minh Triết nói là muốn ra ngoài đi chơi, không cho người đi theo, cũng không biết là đi đâu nữa, còn cô chủ Nghê Nghê thì đang ở nhà họ Hoắc.”
“À, được rồi.”
Thẩm Hạ Lan nhún vai, cảm thấy đi ra ngoài một chuyến mà không mua quà gì cho bọn nhỏ, như vậy là không phù hợp.
Cô thừa dịp lúc Diệp Ân Tuấn đang nghỉ ngơi thì lái xe đi đến cửa hàng.
Lúc đi vào trong khu dành cho trẻ em, Thẩm Hạ Lan xem đi xem lại, mấy món đồ chơi bình thường đối với Diệp Minh Triết mà nói quả thật không có tính khiêu chiến, không bằng đi mua quần áo đi.
Thẩm Hạ Lan mua cho bọn nhỏ mỗi đứa một bộ quần áo, sau đó lại mua chút đồ ngọt rồi về nhà.
Minh Triết và Diệp Tranh vẫn còn chưa về nhà, Thẩm Hạ Lan cũng không hối thúc.