Bây giờ nhớ lại chuyện trước kia, lúc đó bà cụ Tiêu không cãi lại một câu nào, chỉ nói là mình có lỗi với ông, đồng ý ly hôn, đồng thời mang Lưu Mai đi.
Sau này, lúc biết ba ruột của Lưu Mai là phần tử khủng bố, thật ra ông cụ Tiêu rất hối hận.
Bà là một người phụ nữ dịu dàng, hiền lành như thế, làm sao có thể giấu diếm ông mà đi tìm người đàn ông khác, cho dù có bị người ta ức hiếp bà cũng sẽ sử dụng vũ khí pháp luật để bảo vệ bản thân và tôn nghiêm của ông, không phải sao?
Nhưng mà bà không làm như vậy.
Lúc ấy tưởng rằng bà không chịu đựng nỗi cô đơn cho nên mới đâm lao phải theo lao đi ngoại tình, bây giờ xem ra hình như là không có chuyện như vậy.
Có lẽ là lúc đó có uẩn khúc gì đó khó nói.
Nhưng mà bây giờ bà ấy cũng đã chôn mình dưới đất, cho nên bây giờ trong lòng của ông đều là sự áy náy, nhớ nhung điên cuồng, rốt cuộc không còn khả năng có thể nhìn thấy bà.
Ông cụ Tiêu vô cùng đau lòng.
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy cảm xúc của ông thay đổi, cô rót cho ông một ly phổ nhị, thấp giọng nói: “Ông ngoại, cháu hỏi ông chuyện này không phải là để ông thương cảm.”
“Ông biết chứ, nhưng mà bây giờ hồi tưởng lại cuộc đời của mình, ông mới phát hiện người mà mình có lỗi nhất cả cuộc đời này chính là bà ngoại của cháu. Lúc ông khốn khổ nhất, nghèo khó nhất, bà ấy ở bên cạnh ông, mà lúc ông có tiền đồ vô hạn, bà ấy lại rời khỏi ông. Ngoại trừ những năm sống một cuộc sống nghèo khó, thất vọng, còn bị ông sỉ nhục, bây giờ nhớ đến, có lẽ là bà ấy có lời gì đó khó nói, mà ông cũng không phải là một người chồng đúng mực.”
Trong mắt của ông cụ Tiêu xuất hiện ánh nước.
“Lúc bà sinh con ông không có ở bên cạnh bà ấy, lúc con gái cả bị người khác bắt cóc, ông bất lực, lúc con gái cả bị người khác ôm đi mất, ông lại càng không làm được gì, sau này ông cũng không tham dự nhiều vào quá trình trưởng thành của mẹ cháu. Bây giờ nghĩ lại, vinh quang cả đời này của ông đều là do bà ngoại của cháu yên lặng nỗ lực mới lấy được, nhưng mà ông lại ép buộc bà ấy bỏ đi, lòng tự tôn và thể diện của đàn ông quan trọng như vậy à? Bây giờ già rồi mới biết được tất cả đều không bằng có người bạn già ở bên cạnh bầu bạn, đáng tiếc là lúc còn trẻ lại không hiểu đạo lý này.”
Ông cụ Tiêu có chút nghẹn ngào.
Thẩm Hạ Lan thấy mình khơi gợi lại chuyện thương tâm của ông cụ Tiêu, cô nói xin lỗi: “Ông ngoại, bà ngoại đã mất rồi, bây giờ nói những chuyện này cũng không có ý nghĩa gì nữa, cháu chỉ muốn biết khi đó quà cưới mà ông tặng cho bà là cái gì, ông có còn nhớ rõ không?”
“Làm sao có thể quên được chứ, là một cái đồng hồ quả quýt, là trong quân đội đã thưởng cho ông khi ông lập công, còn có dãy số và tên của ông được khắc ở phía trên. Lúc đó ông nói là huân chương quân công này có một nửa công lao của bà ngoại cháu, cho nên ông đã tặng đồng hồ quả quýt cho bà ngoại cháu, xem như là quà cưới, bà ấy cũng xấu hổ ngại ngùng đồng ý lời cầu hôn của ông, lúc đó ông và bà không lãng mạn như người trẻ tuổi bọn cháu đâu.”
Nhớ lại đoạn thời gian này, ông cụ Tiêu không khỏi nhịn cười.
Thẩm Hạ Lan lấy cái đồng hồ quả quýt từ trong túi đưa cho ông cụ Tiêu.
“Ông ngoại, ông nhìn một chút đi, có phải là cái đồng hồ này không?”
Ông cụ Tiêu bỗng nhiên đơ người, rồi lại trở nên kích động.
Ông cầm lấy cái đồng hồ quả quýt từ trong tay của Thẩm Hạ Lan, lật ra mặt sau, rõ ràng nhìn thấy tên của mình, chỉ có điều là chữ đã bị phai mờ một chút, hiển nhiên là được người ta thường xuyên vuốt ve.
Trong nháy mắt, khóe mắt của ông cụ Tiêu xuất hiện một hàng nước mắt.