Diệp Ân Tuấn bây giờ hận không thể giết chính mình.
Nếu biết anh sẽ khiến Thẩm Hạ Lan thành ra như này, anh nói cái gì cũng sẽ không động vào cô.
Nhưng bây giờ căn bản không có thuốc hối hận có thể ăn.
Tiêu Niệm Vi biết Diệp Ân Tuấn đang tự trách, có điều lúc này bất kỳ lời an ủi gì cũng không có tác dụng, chuyện cấp bách bây giờ là khiến nhiệt độ cơ thể của Thẩm Hạ Lan hạ xuống.
Cô ta gọi video với thầy, cũng gửi báo cáo chỉ số máu và tình hình của Thẩm Hạ Lan qua, sau đó hai người nói thuật ngữ chuyên ngành, Diệp Ân Tuấn nghe mà rất là sốt ruột.
Hơn nửa tiếng sau, ý của Tiêu Niệm Vi và thầy giáo vẫn bảo thủ chữa trị.
Triệu chứng sốt nói đơn giản cũng đơn giản, nói phức tạp cũng phức tạp, bây giờ ngoài dùng thuốc để giảm nhiệt độ, còn cả không ngừng hạ nhiệt vật lý.
Diệp Ân Tuấn cũng hết cách, chỉ có thể làm theo những gì Tiêu Niệm Vi nói.
Vì để chăm sóc Thẩm Hạ Lan, Tiêu Niệm Vi trực tiếp ở lại nhà họ Diệp.
Khi trời sắp sáng, hô hấp của Thẩm Hạ Lan xuất hiện hiện tượng sốc ngắn.
Diệp Ân Tuấn thật sự sắp điên rồi.
Không phải chỉ là một trận sốt thôi sao?
Không phải chỉ là một chứng viêm nhiễm thôi sao?
Thế nào suýt nữa lấy mạng của Thẩm Hạ Lan thế?
Cả người Tiêu Niệm Vi cũng không tốt rồi.
Cô luôn tự nhận y thuật không tồi, nhưng bây giờ ở chỗ Thẩm Hạ Lan, một trận sốt đơn giản cũng khiến cô ta không xử lý được, hơn nữa Thẩm Hạ Lan còn là bạn tốt của cô ta, loại cảm giác này thật sự khiến cô ta rất áp lực, thậm chí có hơi không thở nổi.
Hai người bận bịu rất lâu mới khiến hô hấp của Thẩm Hạ Lan có trở lại, có điều nhiệt độ cơ thể của Thẩm Hạ Lan vẫn ở mức 40 độ, thuốc hạ sốt và dung dịch hạ nhiệt đều không có tác dụng.
Trên trán Tiêu Niệm Vi bắt đầu toát mồ hôi lạnh.
“Anh hai, không bằng gọi anh ba và chị dâu ba đến xem thử đi.”
Anh ba là Tô Nam.
Đến lúc này, cái Diệp Ân Tuấn để tâm là mạng của Thẩm Hạ Lan, chỉ cần có thể cứu được Thẩm Hạ Lan, mặc kệ ai anh cũng có thể mời.
Khi Tô Nam và Bạch Tử Đồng nhận được tin thì lập tức chạy đến.
Diệp Minh Triết ở nhà họ Tô làm tư vấn tâm lý, tự nhiên là nghe thấy rồi, cậu bé và Tô Thanh cũng theo tới.
“Lão Diệp, mẹ như thế nào rồi?”
Diệp Minh Triết mặt mày lo lắng.
Diệp Ân Tuấn thật sự không dám đối diện với đôi mắt khẩn trương đó của con trai.
Nên nói với con trai như nào đây?
Nói vì anh ham vui hại Thẩm Hạ Lan bây giờ ở giữa ranh giới sự sống và cái chết sao?
Diệp Ân Tuấn không mở miệng được.
Tô Nam vội nói: “Minh Triết, trước tiên đừng làm phiền bọn chú chuẩn đoán, cháu và Thanh ra ngoài trước được không? Tin tưởng chú và dì Bạch, còn cả dì Tiêu của cháu ở đây nữa. Ba người bọn chú sẽ cứu được mẹ cháu.”
Diệp Minh Triết do dự một lát, gật đầu rời khỏi phòng, có điều bóng lưng rất nặng nề.