Cô quay đầu nhìn về phía Diệp Tranh.
Đứa nhỏ này không nói nhiều giống như trước kia, ở trước mặt của Diệp Minh Triết cũng cố gắng giảm xuống cảm giác tồn tại của mình, nhưng mà cũng là bởi vì vậy mới khiến cho người khác cảm thấy đau lòng.
Thẩm Hạ Lan duỗi tay ra với Diệp Tranh.
Diệp Tranh bước tới.
“Mẹ ơi, bây giờ mẹ cảm thấy như thế nào?”
“Mẹ rất khỏe, đã thoải mái hơn rồi, không nghĩ tới là Diệp Tranh nhà chúng ta còn nhỏ như vậy, thế mà đã có thể chữa bệnh cho người khác rồi.”
Nụ cười của Thẩm Hạ Lan hiền hậu, khiến cho trong lòng của Diệp Tranh rất kích động.
“Mẹ ơi, con sẽ cố gắng.”
“Tranh đã rất lợi hại rồi.”
Thẩm Hạ Lan nhớ đến dáng vẻ bình thường Diệp Tranh không làm chuyện gì thì sẽ im lặng ngồi ở một bên đọc sách, không khỏi nói: “Tranh, mẹ biết bây giờ con thích y học là thật lòng, nhưng mà còn phải chú ý kết hợp giữa chơi và học, mẹ hi vọng trong tương lai con có thể thật tuyệt vời.”
“Dạ mẹ.”
Diệp Tranh ngoan ngoãn đáp lời.
Chỉ cần Thẩm Hạ Lan hy vọng, cậu bé sẽ cố gắng thực hiện.
Có lẽ là người khác không hiểu tại sao, nhưng mà Diệp Tranh mãi mãi không thể quên được cái đêm mà Thẩm Hạ Lan bị Phương Thiến hạ độc không thể nói chuyện rồi đuổi ra ngoài, điều đó đã ảnh hưởng cuộc sống của cậu bé như thế nào.
Dáng vẻ mẹ ruột của cậu bé đã rất mơ hồ, hiện tại trong đầu của cậu bé đều là hình bóng của Thẩm Hạ Lan.
Cô chính là người mẹ cho cậu bé sống lại một lần nữa, là người mà cậu bé muốn bảo vệ cả một đời.
Thẩm Hạ Lan có thể nhìn thấy được vẻ ngoan ngoãn và hiếu thảo từ trong mắt của Diệp Tranh, cô không khỏi càng thêm đau lòng.
“Trước kia tính tình của con không phải là như vậy, con sáng sủa, hoạt bát, năng động, bây giờ con có hơi yên tĩnh quá.”
Thẩm Hạ Lan biết đây là di chứng của bệnh tự kỷ.
Có rất nhiều đứa trẻ sau khi trải qua căn bệnh tự kỷ thì rất ít mở lòng.
Bọn họ sẽ theo thói quen mà sống trong thế giới riêng của mình, chăm chú làm một chuyện nào đó mà không để ý đến mọi người và mọi chuyện xung quanh mình.
Cũng không phải là nói bọn nó cố ý lạnh lùng, thật sự là do thói quen nghĩ và làm chuyện gì đó trong thế giới riêng của mình.
Diệp Tranh như thế này càng làm Thẩm Hạ Lan đau lòng thêm nữa, cũng không biết cuộc sống tương lai của thằng bé sẽ như thế nào, có khi nào tính cách như vậy sẽ bỏ qua cô gái bên cạnh mình.
Hiện tại Thẩm Hạ Lan bắt đầu có chút lo lắng.
Cảm xúc của Diệp Tranh thì không dao động gì nhiều, chỉ là thấp giọng nói: “Con sẽ cố gắng.”
Cố gắng không có nghĩa là nhất định sẽ.
Diệp Tranh cho mình và Thẩm Hạ Lan một đáp án nhẹ nhàng.