Diệp Ân Tuấn lắc đầu nói: “Khi Vụ Linh tính toán Diệp Tri Thu, là đã biết räng Diệp Tri Thu là cậu hai nhà họ Diệp, càng huống hồ, Diệp Tri Thu làm rất nhiều chuyện vì Mạnh Vũ Kha như vậy, Vu Linh theo ở bên cạnh chắc chản nhìn thấy rất rõ. Với sự thông minh của bà ta, đủ để hiểu rằng cho dù bà ta có mang thai đứa con của Diệp Tri Thu, thì Diệp Tri Thu cũng sẽ không thay đổi, thậm chí có thể ghét bà ta hơn, nhưng bà ta vẫn làm vậy. Tại sao? Còn nữa, với sự hiểu biết của bà ta với Diệp Tri Thu, biết rõ Tử sinh ra sẽ đối mặt với những gì, nhưng bà ta không trốn tránh, mà lựa chọn sinh ra Tử dưới mí mắt của Thu, hơn nữa để cho Diệp Tri Thu đưa Tử đi, mà cũng không ngăn cản, tại sao chứ?”
p Trí Thẩm Hạ Lan hơi hoang mang trước hai câu tại sao liên tiếp của Diệp Ân Tuấn.
“Không phải, anh đợi chút. Cái tại sao thứ nhất thì em sẽ khoan nghĩ tới, nói cái tại sao thứ hai đi, anh dựa vào đâu mà cảm thấy Vu Linh có thể thoát khỏi sự kiểm soát của Diệp Tri Thu?”
Nhìn thấy người vợ bé bỏng của mình đã lâm vào ngõ cụt, Diệp Ân Tuấn không khỏi mỉm cười nói: “Em quên rằng trước đây Vu Linh và Mạnh Vũ Kha đã cùng nhau rời trại trẻ mồ côi với Diệp Tri Thu sao, mà Vu Linh là bạn thân tốt nhất của Mạnh Vũ Kha, chỉ cần bà ta không có hoang tưởng gì đến Diệp Tri Thu, thì Diệp Tri Thu sẽ coi bà ta như một vị khách quý, dù sao thì Mạnh Vũ Kha cũng không có nhiều bạn, có bà ta ở bên cạnh, Mạnh Vũ Kha có thể vui vẻ hơn không phải sao?
Vì vậy, cho dù Vu Linh tính kế Diệp Tri Thu và ngủ với ông ta đi nữa, thì với tính cách của Diệp Tri Thu, hoặc là giết bà ta một lần và mãi mãi, hoặc là đuổi bà ta đi, hơn nữa sai người cho người cho bà ta uống thuốc tránh thai, nhưng hiển nhiên là hai loạitình huống này đều không xảy ra. Vu Linh vẫn ở lại, mặc dù bị Diệp Tri Thu giam lỏng, nhưng em không cảm thấy kỳ lạ sao? Với con người của Diệp Tri Thu, ông ta vậy mà lại không truy cùng giết tận Vu Linh, mà chỉ cấm túc bà ta, rồi lại nói với Mạnh Vũ Kha là Vu Linh ra đảo rồi, là tại sao chứ?”
BịDiệp Ân Tuấn hỏi như vậy, Thẩm Hạ Lan cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Tình cảm của Diệp Tri Thu dành cho Mạnh Vũ Kha là điều hiển nhiên ai cũng thấy.
Diệp Ân Tuấn nói đúng, Vu Linh tính kế Diệp Tri Thụ, với tính cách của ông ta thì tuyệt đối sẽ không giữ lại nhân chứng sống, dù sao giết xong Vu Linh rồi lại nói với Mạnh Vũ Kha là bà ta đã ra đảo rồi, thì cũng như nhau thôi, nhưng Diệp Tri Thu lại cho Vu Linh sống, không chỉ sống, mà còn cho bà ta sinh ra Tử, điều này đủ cho thấy rằng Vu Linh đã nằm được thóp của Diệp Tri Thu trong tay, khiến Diệp Tri Thu không thể không e dè bà ta.
Vậy chính xác thì Diệp Tri Thu e dè Vu Linh điều gì?
Nếu suy đoán của Diệp Ân Tuấn là đúng, Tử đối với Vu Linh chỉ là một vỏ bọc vì con trai Vu Phong, thì những chuyện sau đó thật đáng để đào sâu hơn rồi.
Thật tiếc khi hiện tại Diệp Tri Thu đã chết rồi, Mạnh Vũ Kha cũng đã chết rồi, sau đó rốt cuộc có chuyện gì thì bọn họ bây giờ không thể biết được.
Thẩm Hạ Lan có chút tiếc nuối, nhưng khi nghĩ tới khả năng Vu Phong thực sự là con ruột của Vu Linh, cô liền rất muốn xác minh.
“Bây giờ đừng quan tâm tại sao nữa, em chỉ muốn biết làm thế nào để xác minh xem Vu Phong có phải là con ruột của Vu Linh hay không. Để Tử làm giám định quan hệ ruột thịt với anh ta à?”
“Vô ích, cho dù Tử và Vu Phong là anh em họ, thì số liệu giám định cũng sẽ hiện ra. Cách trực tiếp nhất là lấy DNA của Vu Linh và Vu Phong để giám định”
Lời nói của Diệp Ân Tuấn trực tiếp khiến Thẩm Hạ Lan chán nản.
“Anh đùa gì vậy, Vu Linh chết lâu rồi, chẳng lẽ còn muốn cầm tro cốt của bà ta đi xét nghiệm quan hệ cha con sao?”
Diệp Ân Tuấn nghe Thẩm Hạ Lan trêu chọc nhưng cũng không hề tức giận, mà cười khanh khách nói: “Có người có DNA của Vu Linh”
“Ai?”
“Phương Nguyên”
Diệp Ân Tuấn nhàn nhạt nói.