Diệp Ân Tuấn thấy vậy, hoàn toàn thở dài một hơi, sau đó chấp nhận số phận quay về phòng ngủ, một mình khó ngủ.
Lần đầu tiên anh cảm thấy chiếc giường này to quá, to đến nỗi khiến người ta cảm thấy trống trãi, cô quạnh.
Thẩm Hạ Lan ngược lại ôm Diệp Nghê Nghê ngủ ngon lành, chỉ có điều nửa đêm tỉnh vì lạnh, bỗng nhìn qua, chăn đều bị Diệp Nghê Nghê kéo hết, mà cô trống trơn, rất là đáng thương.
Cô lắc đầu bất lực, vẫn là chồng tốt.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy có hơi khát, lặng lẽ đứng dậy đi uống nước, lại phát hiện phòng của Diệp Minh Triết còn sáng đèn.
Cô không khỏi khựng lại.
Nghĩ đến tình trạng của Diệp Minh Triết, Thẩm Hạ Lan không khỏi lo lắng.
Cô nhanh chóng đi tới, còn chưa đến gần cửa thì bị một cánh tay có lực kéo lại, thuận tiện bịt cả miệng.
Thẩm Hạ Lan bị dọa suýt nữa hét lên.
Đợi đến khi cô nhìn thấy là Diệp Ân Tuấn thì không khỏi thở phào.
“Anh làm gì đấy?”
“Sụyt—”
Diệp Ân Tuấn ra hiệu cô đừng lên tiếng.
Thẩm Hạ Lan nép bên cửa, nhìn thấy Diệp Minh Triết ngồi trên ghế, lấy ra chiếc vòng tay từ trên cổ tay, trực tiếp mở ra, dưới tác dụng của ánh sáng, trực tiếp chiếu ra màn hình máy tính và bàn phím.
“Đây là…”
“Lát nữa giải thích với em.”
Diệp Ân Tuấn dùng âm thanh chỉ hai người nghe thấy rồi nói.
Thẩm Hạ Lan nín thở mà nhìn.
Diệp Minh Triết sau khi mở máy tính ra thì bắt đầu vào trang web người lớn, từng đoạn video ngắn được chụp màn hình lại, gửi thẳng vào máy tính của Diệp Ân Tuấn.
Khóe môi của cậu bé hơi nhếch lên, nụ cười nghịch ngợm nhìn trông khiến người ta cảm thấy kinh hãi.
Nếu như là Diệp Minh Triết của trạng thái bình thường, tuyệt đối sẽ không như vậy, nhưng Diệp Minh Triết như bây giờ, ngược lại khiến Thẩm Hạ Lan rất là buồn.
Diệp Tranh đi tới từ đằng sau, thấp giọng hỏi: “Cậu gửi cái gì?”
Diệp Minh Triết không thèm quay đầu lại mà nói: “Nhóc con như cậu xem không hiểu, mau đi ngủ đi.”
Giọng điệu đó, thần thái đó thật sự giống y hệt người lớn.
Diệp Tranh có hơi sốc, hỏi: “Nhưng tớ muốn biết, dáng vẻ của cậu hình như chơi rất vui.”
“Đó là đương nhiên, những thứ này nóng mắt như vậy, tớ sao có thể thích chứ? Tớ là gửi cho lão Diệp xem.”
Diệp Minh Triết vừa nói vừa tiếp tục gửi.
Diệp Tranh trực tiếp chuyển một cái ghế nhỏ đến ngồi cạnh cậu bé, tiếp tục hỏi: “Tại sao muốn gửi cho lão Diệp xem? Cậu sao không gửi cho người khác?”
Tay của Diệp Minh Triết chợt khựng lại.
“Đúng, tớ tại sao không gửi người khác chứ? Nhưng mà, tớ nên gửi cho ai?”
Cậu bé một tay chống cằm, vẻ mặt rầu rĩ.
Diệp Ân Tuấn lập tức buồn bực.