Cục Cưng Có Chiêu

Chương 1642: Chương 1642: Chương 1641




Minh Triết?

Sao lại?

Diệp Minh Triết lại trực tiếp đi đến phòng ngủ của Diệp Ân Tuấn.

Diệp Ân Tuấn vẫn đang nghỉ ngơi, có điều tính cảnh giác rất cao, khi Diệp Minh Triết đến bên cạnh anh thì lập tức mở mắt ra, khi nhìn thấy Diệp Minh Triết thì hơi sững ra, đáy mắt xẹt qua chút mờ mịt.

Diệp Minh Triết không có bỏ qua ánh mắt của Diệp Ân Tuấn, tuy ánh mắt đó chỉ vụt qua, nhưng vẫn bị cậu bé bắt được.

“Lão Diệp, con bị nhân cách phân liệt rồi sao?”

Diệp Minh Triết hỏi thẳng vào vấn đề.

Diệp Ân Tuấn sững người, sau khi chắc chắn là nhân cách chính của Diệp Minh Triết thì mới nặng nề gật đầu.

“Con yên tâm, ba và mẹ sẽ cùng con chữa trị.”

Có được sự thừa nhận của Diệp Ân Tuấn, Diệp Minh Triết đã trầm mặc.

Diệp Ân Tuấn thấy con trai không khóc nháo giống như những đứa trẻ khác, trong lòng vô cùng khó chịu.

Anh đứng dậy ôm Diệp Minh Triết vào trong lòng, thấp giọng nói: “Xin lỗi, là ba lơ là con. Ba và mẹ sẽ ở bên con. Con nhất định sẽ khỏe lại.”

Trong lòng Diệp Minh Triết rất loạn, hiện nay được Diệp Ân Tuấn ôm, cậu bé lại có hơi sợ.

Cậu bé không biết nhân cách thứ hai của mình là như nào, có mang theo tính công kích không, thậm chí không biết trạng thái như này của mình sẽ duy trì bao lâu. Nếu ba và mẹ luôn ở bên cậu bé thì ắt sẽ bỏ qua những người khác.

Nghĩ đến Diệp Tranh, nghĩ đến Nghê Nghê, trái tim của Diệp Minh Triết càng thêm khó chịu.

Mặc kệ là ai, bọn họ đều là người thân thiết nhất của cậu bé, là người cậu bé luôn muốn bảo vệ, nhưng bây giờ cậu bé lại trở thành mục tiêu có tính công kích nhất đó, cậu bé làm sao có thể không buồn chứ?

Tâm trạng của Diệp Minh Triết trở nên phập phồng, được lão Diệp ôm cũng không có giãy giụa, ngược lại đưa tay ôm ngược lại Diệp Ân Tuấn, thấp giọng nói: “Lão Diệp, hãy giúp con.”

Đây là lần đầu tiên con trai xin sự giúp đỡ của anh.

Giọng nói của cậu bé mang theo chút run rẩy và sợ hãi, loại cảm giác không thể khống chế nhân cách thứ hai khiến cậu bé sợ hãi.

Trái tim của Diệp Ân Tuấn giống như bị chiên vào chảo dầu nóng, rất khó chịu.

“Ba sẽ giúp con, con trai, ba nhất định sẽ chữa khỏi cho con.”

Mắt của Diệp Minh Triết có hơi ươn ướt.

Cậu bé cắn môi dưới, thấp giọng nói: “Lão Diệp, đưa con đến căn cứ đi.”

“Con nói cái gì?”

Diệp Ân Tuấn bỗng đẩy Diệp Minh Triết ra.

Bây giờ sắp tết rồi, căn cứ căn bản không có ai, huống chi tình hình của Diệp Minh Triết bây giờ nếu như để cậu bé ở căn cứ, căn bản không khác gì đi lưu đầy.

Đừng nói anh sẽ không đồng ý, Thẩm Hạ Lan cũng sẽ không đồng ý.

“Con đừng suy nghĩ linh tinh, đây không phải là bệnh nan y gì cả, con chỉ là do áp lực quá lớn, Minh Triết, có vài chuyện là ba và mẹ không suy nghĩ chu toàn, để con hiểu sự tàn khốc của chiến tranh quá sớm, đây không phải là lỗi của con. Tin tưởng ba và mẹ, con sẽ khỏe lại, nhất định sẽ khỏe lại.”

Diệp Ân Tuấn nhìn Diệp Minh Triết, trong lòng vô cùng đau nhói.

Diệp Minh Triết lại nghẹn ngào nói: “Lão Diệp, con sợ làm mọi người bị thương. Hôm nay con có thể làm Diệp Tranh bị thương, ngày mai con có thể làm mẹ bị thương, làm Nghê Nghê bị thương, con không muốn như vậy, con không muốn vừa tỉnh lại, thấy người con để tâm nhất bị chính con làm bị thương, như thế con sẽ càng không chịu nổi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.