Đến cùng đây là tình cảm sâu nặng thế nào mới có thể để khiến cho người ta lúc đối mặt với khó khăn và nguy hiểm lại thản nhiên tin tưởng lẫn nhau như thế?
Cô vẫn cho rằng An Nhiên là một người phụ nữ nhỏ nhắn xinh xắn cần người bảo vệ, giờ khắc này lại phát hiện cô ta cao to hùng vĩ như vậy.
“Chị dâu, ban đầu tôi định đến an ủi chị, nhưng bây giờ chị kiên cường thế này khiến cho tôi cảm thấy ngượng.”
Thẩm Hạ Lan có hơi buồn bực nói.
An Nhiên lập tức nở nụ cười. . ngôn tình hoàn
“Không thể nói như thế nha, quả thật tôi cần cô an ủi, không bằng hôm nay cô ở lại với tôi đi, vừa vặn tôi nằm một mình cũng khó ngủ. Được không? Sếp Diệp?”
An Nhiên trêu ghẹo Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn có hơi ngượng ngùng ho khan một tiếng, sau đó nói: “Hạ Lan muốn ở lại thì cứ ở lại, tôi không có ý kiến.”
“Ôi chao! Nhìn giọng điệu chua lè này đi. Đi nhanh lên đi, tôi cũng không giữ cô ấy đâu.”
An Nhiên lập tức khiến Thẩm Hạ Lan bật cười.
“Chị dâu cả, không cho chị bắt nạt người đàn ông của tôi.”
“Đến cuối cùng là ai bắt nạt ai đây? Một người phụ nữ như tôi ở nhà một mình, hai người các người đến trước mặt tôi show ân ái như thế coi được không?”
An Nhiên cố ý oan ức lốp bốp nói, ngược lại khiến cho Thẩm Hạ Lan yên tâm không ít.
Xem ra An Nhiên vẫn còn tâm thái, đồng thời cô cũng âm thầm suy tư trong lòng, có phải là chuyện của Trạm Dực vốn không nghiêm trọng như vậy, sở dĩ làm lớn việc như thế khó tránh khỏi là vì muốn dụ rắn ra khỏi hang? Cố ý làm cho người khác nhìn?
Có điều lời này Thẩm Hạ Lan lại không hỏi.
Thấy An Nhiên không có chuyện gì, Thẩm Hạ Lan cũng muốn đứng dậy rời đi.
“Cứ để Nghê Nghê ở lại với Trạm Dương đi, tâm tư của đứa nhỏ này khá nặng, nó rất để ý chuyện của ba nó.”
An Nhiên mở miệng, đương nhiên Thẩm Hạ Lan sẽ không từ chối, huống hồ mặc dù bình thường Diệp Nghê Nghê là một đứa ăn hàng, nhưng vẫn có cách với chuyện lớn, lần này cũng là cô muốn đến xem Trạm Dương.
“Được, tôi đi nói một tiếng với Nghê Nghê.”
“Để anh đi. Em tâm sự với chị dâu đi.”
Diệp Ân Tuấn thấy Thẩm Hạ Lan muốn đứng dậy, vội vàng đứng lên.
Thấy Diệp Ân Tuấn đi ra ngoài, Thẩm Hạ Lan mới cười nói: “Diệp Ân Tuấn là nô lệ của con gái, không còn cách nào.”
“Đều như thế, anh Dương nhà chúng tôi đối với Nguyệt Nhi cũng như thế.”
An Nhiên cười nhạt, có điều ở đáy mắt lại nhiều thêm một tia lo âu.
“Hạ Lan, tôi nghe nói Ám Dạ do phía trên xây dựng cho nhà họ Diệp sau khi bị Diệp Ân Tuấn giải tán thì cô lại thành lập Ám Dạ mới có đúng không?”
“Đúng vậy đó.”
Thẩm Hạ Lan nhẹ gật đầu, có hơi không rõ An Nhiên hỏi thăm chuyện này là có ý gì.