Hai người bọn họ giống như tinh linh xinh đẹp nhảy trên bờ cát và biển rộng.
Mục sư nhìn thấy hai người bọn họ như thế, cho dù đã chứng kiến rất nhiều hôn lễ, nhưng mà cặp vợ chồng này lại làm cho ông ta cảm nhận được hạnh phúc chân chính.
Khiêu vũ hoàn tất, Diệp Ân Tuấn nắm tay Thẩm Hạ Lan đi tới trước mặt của mục sư.
Mục sư dựa theo thông lệ mà hỏi một vài vấn đề cùng với lời thề, cuối cùng tuyên bố kết thúc buổi lễ, từ nay về sau trở thành vợ chồng, cùng chung hoạn nạn, vĩnh viễn không chia lìa.
Diệp Ân Tuấn cười giống như là một đứa con nít, anh nói với Thẩm Hạ Lan: “Có phải quá trình tiếp theo là động phòng rồi không?”
Sắc mặt của Thẩm Hạ Lan lập tức đỏ lên.
“Giữa ban ngày ban mặt…”
“Vậy thì cũng phải động phòng chứ.”
Diệp Ân Tuấn cười cười ôm Thẩm Hạ Lan đi vào.
Hai người bọn họ ở Tuấn Lang Đào Nguyên Cư cả một ngày, chủ yếu là thời gian ở trên giường tương đối nhiều.
Thẩm Hạ Lan đau lưng, sau khi kết thúc lần thứ n, rốt cuộc cô cũng cầu xin tha thứ.
“Đừng làm nữa, em thật sự không chịu nổi đâu mà, đêm hôm nay là giao thừa, chúng ta đến đây, ông ngoại có cô đơn không đây?”
“Một lát nữa chúng ta sẽ về, em ngủ đi.”
Diệp Ân Tuấn ôm chặt lấy Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan thật sự rất mệt mỏi, dưới tiếng tim đập mạnh cường tráng có lực của Diệp Ân Tuấn, cô ngủ thiếp đi.
Đợi đến lúc cô tỉnh lại một lần nữa, máy bay đã đáp xuống Hải Thành, tiếng pháo nổ ở bên ngoài lập tức đánh thức Thẩm Hạ Lan.
“Ai đốt pháo vậy?”
Thẩm Hạ Lan ngáp một cái, Diệp Ân Tuấn lập tức choàng một cái áo khoác cho cô.
“Ngày hôm nay là giao thừa, hơn nữa sắp tới mười hai giờ rồi, mọi người đều đang thức đón giao thừa, tạm biệt năm cũ chào đón năm mới, đương nhiên là tiếng pháo nổ rồi.”
“Về rồi hả?”
Thẩm Hạ Lan dựa vào cửa sổ của chiếc phi cơ quan sát một chút, đúng là ở bên ngoài có màu sắc sặc sỡ.
“Thật là đẹp quá đi.”
“Ừm, tất cả mọi người đều đang ăn mừng hôn lễ của chúng ta.”
Lời này của Diệp Ân Tuấn đúng là vô liêm sỉ, nhưng mà Thẩm Hạ Lan không phản bác, cô ngọt ngào nở nụ cười.
Máy bay của hai người hạ cánh, Phi đã chờ ở bên ngoài.
“Hoan nghênh Sếp Diệp và mợ chủ về nhà.”
Thẩm Hạ Lan có chút xấu hổ, lúc ngẩng đầu lên, cô đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc bước ra từ sân bay.
Tiêu Nguyệt?
Thẩm Hạ Lan hoàn toàn ngây người.
Không phải là nói hiện tại không phải là lúc quay về đây hả?
Sao vẫn về vậy?
Thông báo cho ông ngoại rồi, hay là chưa thông báo?