Vừa cử động, cả người đau nhức đã mức gần như rã rời.
Diệp Ân Tuấn!
Người đàn ông đáng hận này.
Thẩm Hạ Lan mắng thầm trong lòng, bò dậy cũng không nhìn thấy bóng dáng của Diệp Ân Tuấn.
Bên giường để quần áo đã giặt, Diệp Ân Tuấn sớm đã chuẩn bị rồi.
Thẩm Hạ Lan đánh răng rửa mặt xong thì thay quần áo đi ra khỏi phòng bệnh.
Bà Phương bị người khác chặn ở bên ngoài phòng bệnh của Khương Hiểu, nhưng bà ta không vào được cũng không rời đi, cứ ở cửa mở miệng chửi mắng.
Mắng Khương Hiểu là hồ ly tinh, là tiểu tam, đều là những lời nói khó nghe.
Vệ sĩ có thể cản không cho bà ta vào, lại không chặn được bà ta mắng chửi.
Thẩm Hạ Lan thấy bà Phương mắng chửi giống như oán phụ, không khỏi nhíu chặt mày.
Người phụ nữ này rốt cuộc làm sao làm được bà Phương vậy?
Giáo sư Phương say mê nghiên cứu khoa học, tóm lại không nên có yêu cầu thấp như vậy đối với phụ nữ chứ?
Hay là do cái chết của Phương Đình khiến bà ta chịu kích thích nên mới biến thành như này?
Nhưng nghe ý tứ của Diệp Ân Tuấn, khi Phương Đình còn sống, người phụ nữ này cũng giống như này.
Thẩm Hạ Lan nghe bà ta càng mắng càng không ra cái gì, không khỏi có hơi tức giận.
Khương Hiểu làm sai cái gì?
Không phải vì đỡ đạn cho Lam Thần, hiện nay sẽ ở trong phòng bệnh hôn mê không tỉnh sao, bà Phương tới làm loạn như vậy, thật là muốn chết.
Khi Thẩm Hạ Lan cất bước muốn đi tới ngăn cản, Lam Thần đã xuất hiện.
Trạng thái của anh ta tốt hơn hôm qua một chút, ít nhất tròng mắt không có nhiều tơ máu nữa, có điều khi nhìn thấy bà Phương thì nhíu chặt mày.
“Bà đủ rồi đấy!”
Giọng nói của Lam Thần không lớn, nhưng thành công thu hút sự chú ý của bà Phương.
Lúc nhìn thấy Lam Thần, đáy mắt của bà Phương vụt qua lửa giận ngập trời.
“Lam Thần! Cậu thật là cái đồ vong ân phụ nghĩa! Cậu vậy mà dám phản bội Đình! Cậu chạy đến đây chăm sóc người phụ nữ này, cậu có ý định gì? Cậu có phải thích cô ta rồi không? Cậu muốn lấy cô ta sao? Hả?”
Bà Phương hét toang lên.
Người không biết con tưởng Lam Thần cướp người đàn ông của bà ta, đào mộ của tôt tiên nhà bà ta.
Lam Thần nhìn bộ dạng giận dữ của bà Phương, bình tĩnh nói: “Phải, tôi muốn lấy cô ấy, tôi yêu cô ấy!”
“Bốp” một tiếng, bà Phương tát thẳng vào mặt của Lam Thần.
“Cậu nói lại lần nữa? Cậu dám nói lại lần nữa thử xem! Cậu muốn lấy ai?”
Bà Phương tức đến mức cả người run rẩy, đôi mắt đó vụt qua lửa giận.
Lam Thần không hề để tâm đến cái tát trên mặt, càng không để tâm khóe miệng rớm máu, nói rõ từng câu từng chữ: “Tôi muốn lấy Khương Hiểu. Tôi muốn lấy cô ấy làm vợ.”
“Bốp—”
Bà Phương lại tát một cái nữa.