Cả người Thẩm Hạ Lan có hơi run rẩy.
“Quá đáng quá rồi! Trương Linh tốt xấu gì cũng đi theo bà ta nhiều năm như vậy, vì bà ta những năm này Trương Linh đã sống như nào? Bà ta vậy mà lấy Trương Linh làm mồi nhử để dụ chúng ta. Là bà ta ngốc hay cảm thấy em ngốc?”
Vừa nghĩ đến người này là người thân của mình, Tiêu Nguyệt có gương mặt y chang mẹ, tâm trạng của Thẩm Hạ Lan thế nào cũng không thể bình tĩnh lại được.
Sợ Thẩm Hạ Lan tức giận hại cơ thể, Diệp Ân Tuấn chỉ nắm tay của cô nói: “Em nếu như còn giận nữa là anh hôn em đó.”
Thẩm Hạ Lan hơi đơ ra, nhìn vẻ nghiêm túc và dáng vẻ chuẩn bị hành động của Diệp Ân Tuấn thì không khỏi bị chọc cười.
“Anh có thể đừng như vậy không? Em đang giận đó.”
Giọng nói của Thẩm Hạ Lan đã có chút bất lực.
Diệp Ân Tuấn lại cười nói: “Anh biết, lẽ nào em không nhìn ra anh đang tìm mọi cơ hội để gần gũi em sao?”
“Diệp Ân Tuấn, anh từ khi nào trở nên sắc như vậy?”
Khóe môi của Diệp Ân Tuấn cong lên, tâm trạng không vui vừa rồi cũng chuyển biến tốt.
Diệp Ân Tuấn lại cười nói: “Anh đều luôn sắc như vậy. Anh và em là vợ chồng hợp pháp, không muốn ngủ anh mới không phải là đàn ông.”
“Anh còn nói.”
Thẩm Hạ Lan hoàn toàn bị anh dẫn dụ rồi.
Thấy tâm trạng của Thẩm Hạ Lan tốt lên, Diệp Ân Tuấn chỉ có thể dùng cách nguyên thủy nhất khiến vợ không giận.
Tiêu Nguyệt nghe âm thanh máy bận khi cuộc gọi bị Thẩm Hạ Lan tắt, không khỏi cười khổ.
Bà ta đây là bị chê rồi sao?
Không!
Bà ta bị chán ghét.
Loại cảm giác này khiến bà ta rất khó chịu.
Nếu như ngay cả Thẩm Hạ Lan cũng không tin bà ta bây giờ thật sự không có ai để dùng, còn có ai sẽ tin bà ta chứ?
Người đó thật là ác!
Ngay từ đầu thì bà ta đã ở trong sự tính toán của ông ta.
Bà ta tưởng mình có năng lực thoát khỏi sự khống chế của ông ta, tưởng rằng mình đã trải qua nhiều như vậy cùng với Trương Linh sáng lập ra tổ chức và thế lực của riêng mình, tưởng rằng bà ta có năng lực bảo vệ người nhà của mình, nhưng 20 năm trôi qua, bà ta mới bỗng dưng phát hiện, mọi thứ đều là tự thấy vậy.
Là ông ta cho bà ta mọi thứ.
Ông ta khiến bà ta thành công giả chết, lại ở trong tối nhìn bà ta giãy giụa trong vũng bùn, nhìn bà ta từng bước tự cho rằng đã xây dựng được thế lực của mình, khi trong lòng tưởng rằng có thể thoát khỏi sự khống chế của ông ta thì ông ta ra tay.
Giống như trước đây, ông ta ra tay không hề lưu tình, ra tay nhanh chóng tàn nhẫn, khiến bà ta không kịp đề phòng, trở tay không kịp.