Một cú ném qua vai lúc nãy lại xé rách vết thương của bà ta.
Đôi mắt của Thẩm Hạ Lan lạnh lùng, nhưng mà vẫn nhanh chóng ấn cái chuông cấp cứu.
Bác sĩ và y tá lại đến chữa trị, Tiêu Nguyệt mới xem như ổn định, có điều là sắc mặt trắng bệch như tờ giấy làm cho Thẩm Hạ Lan không khỏi nhớ tới lúc Tiêu Ái phát bệnh.
Ánh mắt của cô âm u không rõ.
Tiêu Nguyệt vô cùng đau, nhưng mà cũng cảm nhận được ánh mắt của Thẩm Hạ Lan, sau khi bác sĩ và y tá đi khỏi, nhìn thấy Thẩm Hạ Lan khóa trái cửa phòng, Tiêu Nguyệt không cảm thấy bất ngờ chút nào.
“Không phải dì đang sử dụng khổ nhục kế, mặc dù dì biết cháu không chịu tin tưởng dì.”
Tiêu Nguyệt mở miệng trước, khóe môi nở một nụ cười đắng chát.
Thẩm Hạ Lan đi tới trước mặt của bà ta rồi ngồi xuống.
Vết thương đó làm cho người ta nhìn thấy mà phải giật hết cả mình, nếu thật sự là khổ nhục kế, Thẩm Hạ Lan chỉ có thể nói đó là một con người tàn nhẫn.
Nhưng mà Tiêu Nguyệt có phải sử dụng khổ nhục kế hay không, không biết sao Thẩm Hạ Lan lại có hơi tin tưởng.
“Tại sao đối phương lại muốn giết dì?”
“Sợ dì tiết lộ quá nhiều bí mật.”
Tiêu Nguyệt cười khổ, lại kéo vết thương, không khỏi đau đến run rẩy.
Thẩm Hạ Lan nhìn bà ta, không bị cơn đau của bà ta hấp dẫn, mà lại lạnh lùng nói: “Bí mật gì, nhà họ Tiêu, nhà họ Diệp, cùng với nhà họ Hoắc và Trương gia trại, trước kia rốt cuộc có liên quan gì với nhau, quốc chủ nước F lại có mối quan hệ gì với Trương gia trại? Còn dì thì sao, dì với quốc chủ có quan hệ gì, chú hai của tôi đang ở đâu, dì không thể trả lời tôi những vấn đề này. Nhưng mà Tiêu Nguyệt à, muốn để tôi thật lòng thật dạ xem dì như là người nhà của mình, vậy thì dì đừng có giấu diếm tôi, ngày hôm nay là lần ám sát đầu tiên, nhưng mà tuyệt đối không phải là một lần cuối cùng, mặc dù người của tôi rất lợi hại, nhưng mà hổ cũng phải có lúc ngủ gật, tôi không có cách nào đảm bảo sẽ bảo vệ cho dì chu đáo.”
Thẩm Hạ Lan đã muốn nói những lời này từ lâu rồi, nhưng mà chỉ là thừa dịp lúc này nói hết toàn bộ mà thôi.
Tiêu Nguyệt nhìn Thẩm Hạ Lan, muốn nói rồi lại thôi.
“Dì có suy nghĩ của mình, tôi không ép buộc dì, nhưng mà Tiêu Nguyệt, ngày hôm nay tôi sẽ dẫn bọn nhỏ rời khỏi Hải Thành đi ra ngoài du lịch, cho nên cơ hội của dì không nhiều đâu, thời gian cũng không nhiều.”
Ngụ ý đó chính là lúc Thẩm Hạ Lan còn chưa đi, thừa dịp còn có phần tâm tư này, nếu như dì thẳng thắn với tôi, nói không chừng tôi sẽ bảo vệ cho dì chu toàn. Nếu như dì vẫn không chịu nói cái gì hết, vậy thì thật sự xin lỗi, coi như tôi buông tay mặc kệ.
Tin tức này làm Tiêu Nguyệt không khỏi trợn mắt.
Cho dù thiếu chút nữa chết đi, trong mắt của bà ta cũng không có vẻ tuyệt vọng giống như giờ phút này.
Nói cho cô biết à?
Tiêu Nguyệt rầu rĩ, do dự, nhưng mà lại nhớ tới người đàn ông tài hòa ấy, tay không khỏi nắm chặt lại.
Thẩm Hạ Lan biết là nội tâm của bà ta đang vùng vẫy cũng không hối thúc bà ta mà là dặn dò người đi ra ngoài mua thức ăn sáng tới đây.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Tiêu Nguyệt giống như là bị điểm huyệt không hề cử động, bà ta rũ mắt xuống, không nhìn thấy rõ rốt cuộc trong mắt của bà ta có cảm xúc gì.
Thẩm Hạ Lan cũng không nóng nảy, lấy điện thoại di động ra lướt tin tức.
Trong lúc nhất thời trong phòng bệnh chỉ còn lại có tiếng hít thở của hai người.
Lúc Thẩm Hạ Lan cho là Tiêu Nguyệt sẽ không nói gì, bà ta đột nhiên mở miệng.
“Hạ Lan, cháu có nhớ mẹ của mình không?”