Trái tim của Thẩm Hạ Lan lập tức nhói lên, đau không chịu được.
“Tiêu Nguyệt, bà ấy chết rồi?”
“Không nhìn thấy thi thể, chắc là còn sống, yên tâm đi, Tiêu Nguyệt có đủ năng lực bảo vệ cho mình mà.”
Diệp Ân Tuấn thấy vợ mình buồn như thế, anh không khỏi tức giận.
Trương Linh đúng là rất đáng chết.
Thẩm Hạ Lan cầm tay của Diệp Ân Tuấn, cô mới phát hiện thân thể lạnh buốt của mình ấm áp một chút, cô hơi dựa vào anh.
“Em không nên để một mình bà ấy ở lại đây.”
“Em đừng có tự trách, dưới tình huống em không phân rõ được Tiêu Nguyệt là địch hay là bạn, lựa chọn như vậy là sáng suốt nhất. Hạ Lan, có một số việc chúng ta không thể khống chế được, không bằng cứ thuận theo tự nhiên.”
Thẩm Hạ Lan cũng biết là Diệp Ân Tuấn nói đúng, nhưng mà thuận theo tự nhiên sẽ có kết quả mà mình muốn ư?
Cô không biết.
Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn đưa Diệp Nghê Nghê về biệt thự nhà họ Tiêu.
Ông cụ nhìn thấy bọn họ trở về thì vô cùng vui vẻ, vội vàng kêu Dũng đi làm gà rán cho Diệp Nghê Nghê ăn.
Diệp Nghê Nghê vui vẻ mở miệng gọi một tiếng ông cố, làm ông cụ Tiêu vui sướng vô cùng.
Nhìn dáng vẻ vui vẻ của ông cụ Tiêu, trong lòng của Thẩm Hạ Lan lại vô cùng nặng nề.
Bây giờ Tiêu Nguyệt như vậy, ông cụ Tiêu hoàn toàn không biết gì cả, nếu như Tiêu Nguyệt thật sự chết rồi, làm sao cô có thể ăn nói với ông cụ mặt mũi hiền lành này đây chứ?
Có vẻ như là Diệp Ân Tuấn biết Thẩm Hạ Lan đang suy nghĩ cái gì, anh nắm chặt tay cô.
Lòng bàn tay của anh ấm áp khô ráo, kỳ diệu có thể làm lắng lại cảm xúc khó chịu trong lòng Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan nở nụ cười với anh, sau đó có vẻ mệt mỏi mà nói: “Để em đi xem tụi nhỏ Minh Triết một lát.”
“Em đi xem Tranh đi.”
Lời nói của Diệp Ân Tuấn lập tức làm Thẩm Hạ Lan kịp phản ứng.
Trương Linh và Diệp Tranh có quan hệ như thế nào?
Diệp Tranh đối với Trương Linh là như thế nào?
Bọn họ có thể nhìn thấy rõ ở trong mắt, sợ là chuyện ngày hôm nay mang đến đả kích không nhỏ cho Diệp Tranh.
Rốt cuộc Thẩm Hạ Lan cũng không kịp quan tâm Tiêu Nguyệt ra làm sao, vội vàng đi vào trong phòng của Diệp Tranh, lại nhìn thấy Diệp Tranh đang cầm một quyển sách y.
“Mẹ ơi, mẹ về rồi ạ?”
“Con…”
Thẩm Hạ Lan rất muốn hỏi con không có chuyện gì đó chứ, nhưng mà nghĩ tới Diệp Tranh còn nhỏ như vậy có lẽ cậu bé vẫn còn chưa hiểu rõ chuyện của Trương Linh, nếu như mà mình hỏi ra thì phải giải thích với Diệp Tranh như thế nào đây?
Một khi Diệp Tranh chưa phát giác mình bị tổn thương, thế mà mình lại hỏi ngược lại sẽ làm đứa nhỏ thấy khó chịu.
Nghĩ tới đây, Thẩm Hạ Lan vội vàng thay đổi chủ đề.